Tiêu Lan nhất thời không phản ứng kịp, hỏi lại: “Cái gì?”
Trình Ung vội nói: “Người của ta truyền đến tin tức, nghe nói là Hàm Chương cung bị cháy, Thần Phi nương nương... Không cứu ra kịp.”
Tiêu Lan giật mình, giống như nghe phải tin gì kỳ quái, trên mặt đều là hoang đường và không thể tin nổi.
”Thấy được ngọn lửa?” giọng Tiêu Lan hơi thẫn thờ.
”Vâng”, Trình Ung nhận ra phản ứng của Tiêu Lan hơi lớn, nhưng không rõ nội tình nên chỉ trả lời chi tiết: “Bởi vì khi đó là đêm khuya, mặc
dù mấy người bọn họ ở khoảng cách không gần, nhưng có thể nhìn thấy
hướng trong cung đỏ rực và khói dầy đặc, hôm sau thì thăm dò được là Hàm Chương cung.”
Tiêu Lan động hai bước, một tay vịn chặt bàn: “Vậy Thất hoàng tử đâu?”
”Không thấy chuông báo tử nên chắc còn sống.”
”Ta biết rồi”, Tiêu Lan xoa xoa ấn đường, “Ngươi đi đi, cho người tiếp tục thăm dò, có chuyện gì lập tức trở về báo.”
Trình Ung thấy sắc mặt Tiêu Lan không tốt thì không dám đi ngay lập
tức, hỏi: “Hầu gia?” Tiêu Lan gật gật đầu rất nhẹ, ý bảo không có gì trở ngại, Trình Ung mới lui ra ngoài.
Tiêu Lan đứng ở tại chỗ, không biết bao lâu, kinh ngạc lúc đầu qua
đi, trong đầu chỉ có một câu nói không ngừng chuyển động: Thần Phi không thể nào chết được.
Chính mình còn sống, nàng ta sao có thể nhắm mắt một cách đơn giản như vậy được?
Hậu cung đấu đá?
Khả năng này không phải là không có, nhưng tương đối nhỏ.
Trước mắt tuổi hoàng đế đã gần năm mươi, trong hậu cung có vài vị
nương nương có địa vị cũng đã không phải là thiếu nữ thanh xuân nên
không thể nào vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn được, phần lớn dưới các nàng đều có tử có nữ, nhìn thấy Thất hoàng tử ngốc nghếch đã đủ làm trò cười ngầm cho các nàng rồi, vậy còn làm điều thừa thãi làm chi để rước
thêm phiền toái.
Nếu chỉ là ngoài ý muốn? - - nhưng Hàm Chương cung lại lớn như vậy,
bất cẩn cháy một chút, chỉ cần không cháy tới tẩm điện của Thần phi thì
không thể không cứu kịp được.
Tiêu Lan thổi tắt đèn, ngồi trong bóng đêm ngẩn người.
Thần Phi họ Tần, khuê danh một chữ Uyển, năm ấy lúc nàng cùng mẫu
thân đến Đoan Vương Phủ thì vừa mới mười ba tuổi, đúng vào năm đậu khấu
(?), gặp người rất là thẹn thùng, chỉ như con thỏ nhỏ.
Khi đó Tiêu Lan mười tuổi, cũng đã cao hơn Tần Uyển nửa cái đầu,
biết bên trong phủ có một vị dì và biểu tỷ đến, cùng mẫu thân hợp nhau
mười phần, cả ngày ở cùng một chỗ nói chuyện.
Hắn không phải là bé trai mười tuổi trong gia đình bình thường, mặc
dù lúc bảy, tám tuổi cũng chưa từng quậy phá, nhưng lúc này lại giống
như muốn quay trở lại, vừa gặp Tần Uyển liền bắt nạt.
Có lúc là xa xa cầm cung bắn búi tóc người ta, có lúc ở trên đường
bắt gặp thì muốn làm cho người ta vướng chân té ngã, Tần Uyển cũng thẹn
thùng cáo trạng, nhưng đại đa số thời điểm nàng ở một chỗ với tỷ tỷ Tiêu Lan, Tiêu Anh, Tiêu Anh là một người nghiêm khắc, thấy hai mẹ con người ta ở trong phủ lại bị ủy khuất như vậy thì liền nói với Hoắc thị, do đó Tiêu Lan bị mẫu thân gọi vào bên cạnh khuyên bảo hai hồi.
Hắn chẳng hề tức giận mà còn âm thầm cao hứng, bởi vì trong ngày
thường nếu đọc sách không tốt mẫu thân cũng chỉ mặt lạnh nhíu mày chứ
rất ít khi trách mắng.
Tiêu Lan nhắm mắt lại, chút chuyện này nhớ lại thật giống như ở kiếp trước, cũng không có trở lại chính viện, hắn tựa vào ghế bành liền mơ
mơ màng màng ngủ mất.
Buổi sáng tỉnh lại, trời sáng choang, chỉ cảm thấy một đêm này quá
dài, mộng mộng tỉnh tỉnh, ngủ mà làm người ta choáng váng.
Bên ngoài Đào Diệp đang đợi, thấy Tiêu Lan thì vội hỏi: “Hầu gia trở về phòng dùng điểm tâm sao?”
Tiêu Lan phương nhớ tới lúc đi tối qua đã quên dặn dò, thả lỏng người hỏi: “Tối qua phu nhân ngủ lúc nào?”
Đào Diệp nói: “Phu nhân chờ thật lâu, lúc sau vẫn là Cảnh nương tử
nói Hầu gia có chuyện quan trọng thì nàng mới ngủ, bây giờ còn đang đợi
Hầu gia dùng cơm.”
Tiêu Lan không có khẩu vị, phân phó nàng: “Ngươi trở về nói với phu
nhân một tiếng, hôm nay không cần chờ, ta ra ngoài phủ một chuyến.”
Hắn đổi thân xiêm y, đến phủ Thái Thú cùng Thường Tự đi tới đại
doanh, Tây, Bắc, mỗi nơi đi một chuyến, hai người bọn họ cũng không nhắc tới chuyện đó, giống như không biết một chút gì. Cũng đúng, một phi tử
hậu cung, cho dù có được sủng ái, cũng chỉ là chuyện trong cung, không
còn thì không còn, có liên quan thì nói hai câu, khóc một chút, cũng
không có khả năng không biết được Thần phi là ai.
Tiêu Lan thở dài một chút, trong lòng không tin tưởng nhưng cũng chỉ có thể chờ đến lúc hồi kinh báo cáo công tác lại bàn bạc tiếp chuyện
này.
Ở bên ngoài một ngày, chạng vạng Tiêu Lan trở về thì toàn thân đều
mỏi nhừ, đoán là hôm qua ngủ như vậy bị lạnh, chịu đựng một chút là có
thể qua.
Kết quả, nửa đêm bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng vô cùng đau đớn,
Tiêu Lan khó chịu trở mình, đụng phải chuông, làm Diên Mi tỉnh giấc.
Cuối thu đêm lạnh, Diên Mi quấn mình trong chăn dụi dụi rồi mới lầm bầm: “Làm cái gì nha?”
Bên cạnh không có lên tiếng, Diên Mi ngủ gật muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên giật mình, gọi: “Lan ca ca?” Nàng duỗi tay gẩy đẩy sợi dây thừng, chuông nhỏ kêu leng keng mà Tiêu Lan cũng không có động tĩnh.
Vì vậy Diên Mi chồm nửa người về phía trước nắm lấy tay Tiêu Lan,
nắm thật chặt, lòng bàn tay nóng hổi, nàng tỉnh hẳn, cũng bất chấp lạnh, đẩy chăn mền ra đứng dậy, muốn sát lại nhìn một chút.
Lúc này giữa giường có dây đỏ hết sức vướng víu, Diên Mi cũng không
nghĩ phải bước qua hay chui từ dưới mà trực tiếp tháo ra. Nhưng có thể
do gấp, đèn cũng tối tăm, một lần hai lần không thể tháo ra được, nàng
liền cúi đầu dùng răng cắn, một lần dùng sức cắn đứt.
Chân không nhảy xuống giường đốt đèn trước, bưng lại soi, thấy Tiêu
Lan cuộn tròn thân mình, lông mày sít sao nhăn lại, Diên Mi duỗi tay sờ
sờ trán hắn, nóng.
Trong lòng nàng biết rõ đây là bị bệnh, ngực nóng lên, buông đồ
trong tay xuống, xoay người ra phòng, ở trên hành lang gọi: “Đào Diệp!”
giọng nói có chút bén nhọn.
Bởi vì thời gian qua Tiêu Lan không quen cho nha đầu gác đêm bên
ngoài, mấy người Cảnh nương tử đều ở dưới hành lang nửa đêm đầu, sau nửa đêm thì đi nghỉ ngơi, Đào Diệp cũng là mới vừa nằm xuống, mơ hồ nghe
giống như là tiếng Diên Mi, vội vàng khoác xiêm y đi ra, đang ngáp thì
thấy một thân ảnh màu trắng tóc tai bù xù đứng trong sân, Đào Diệp bị
dọa nhảy dựng, xém chút hét toáng lên, may mà khóe mắt thoáng nhìn thấy
chính phòng đèn sáng thì mới nhớ tới hẳn là tiểu chủ tử.
Nàng co chân đuổi theo, Diên Mi chỉ mặc một kiện quần áo trong màu
trắng, chân còn để trần, Đào Diệp vội vàng đem y phục bản thân khoác lên cho
nàng trước, chưa tỉnh táo hỏi: “Phu nhân, ngài là muốn làm cái gì
a?”
Diên Mi nói: “Lấy rượu!”
Đào Diệp cũng không hỏi nàng lấy rượu làm gì: “Được được được, nô tỳ đi lấy, nô tỳ đi lấy, phu nhân mau về phòng trước, ban đêm gió lớn,
thân thể ngài mới tốt không bao lâu.”
Diên Mi cũng không kiên trì, đem áo ngoài cho nàng: “Ngươi nhanh đi.”
Cảnh nương tử và Đào Hoa cũng nghe đến động tĩnh đi tới, vừa nhìn bộ dạng này vội vàng mang Diên Mi vào phòng, Diên Mi nói với Cảnh nương
tử: “Lan ca ca bệnh.”
”A!” Cảnh nương tử đi theo nàng vào nội thất, thấy Tiêu Lan thật sự
là không được tốt, gấp rút một bên hầu hạ nàng mang giày mặc quần áo vừa nói với Đào Hoa: “Ra ngoại viện gọi Phùng Đại mời đại phu.”
Chỉ là hơn nửa đêm, không biết đại phu bao lâu mới có thể tới.
Đúng lúc Đào Diệp ôm một vò rượu trở về, nàng cũng không biết Diên
Mi muốn làm gì, chỉ xuống bếp ôm rồi chạy về, Diên Mi tự lấy một cái
khăn nhỏ, đổ rượu lên khăn rồi đứng ở trước giường dừng một chút, sau đó nàng lấy tay cởi áo lót Tiêu Lan.
Cảnh nương tử nhìn thì hiểu, Diên Mi là muốn dùng rượu lau người cho Tiêu Lan, chỉ là có khả năng nàng chưa từng làm việc này, nhiệt tình
kia có thể cọ bay lớp da người ta mất, Cảnh nương tử vội nói: “Biện pháp này của Phu nhân là có tác dụng, ngài đừng nóng vội, chậm một chút là
được.”
Tiêu Lan bỗng chốc bị chà xát rất đau, choáng váng mở mắt, Diên Mi vui mừng, tay lại càng ra sức.
Chờ đến lúc Mẫn Hành và Mẫn Hinh đến, trước ngực Tiêu Lan đã bị chà
xát đỏ bừng một mảnh. Lúc Phùng Thiêm đi cũng không nói rõ, chỉ đập cửa
một trận như gọi hồn, Mẫn Hành còn tưởng là Diên Mi thế nào, cố ý đem
Mẫn Hinh cũng kéo lại đây.
Bây giờ vừa nhìn, bệnh là Tiêu Lan, Mẫn Hinh lập tức bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Khám bệnh bắt mạch, không có gì đáng ngại.
Diên Mi có vẻ vội vàng nhìn Mẫn Hành, ánh mắt nàng lo lắng không
chút che giấu, làm cho chút không tình nguyện trong lòng Mẫn Hành cũng
tiêu tán, hắn vuốt cằm nói: “Biện pháp vừa rồi của phu nhân rất tốt,
không cần phải lo lắng, Hầu gia chỉ vì bị lạnh nên mới sốt cao, uống
thuốc vài lần, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Diên Mi rõ ràng thở phào một cái, nghiêm túc nói lời cảm tạ: “Đa tạ các ngươi đến đây lúc muộn như vậy.”
Lần đầu tiên Mẫn Hành nghe nàng nói với mình một câu dài như thế thì nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể nói: “Thời tiết
chuyển lạnh, Bộc Dương không thể so với Kim Lăng, ban đêm hàn khí càng
nặng, phu nhân và Hầu gia phải chú ý một chút.”
Diên Mi gật đầu một cái, sau vài canh giờ cũng không ngủ được, một
tay nàng đan vào tay Tiêu Lan, nghiêng người nhìn gò má nóng đỏ của hắn, lúc ngủ lúc tỉnh.
Buổi sáng Tiêu Lan mở mắt ra, động cánh tay, vừa động thì thấy tay
đã bị người khác nắm lấy, Tiêu Lan vẫn đang choáng váng, chậm rì quay
mặt sang, thấy Diên Mi ngủ ở bên trong như cũ, tay hai người ở một chỗ,
cánh tay thành một chữ đối.
Tiêu Lan cũng không lên tiếng, học bộ dáng Diên Mi dùng ngón cái cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Diên Mi ngủ không sâu, làm chưa được vài cái thì đã bị ngứa tỉnh.
Nàng cơ hồ không ngủ, trước mắt chưa nhìn rõ ràng nhưng giọng nói thì sung sướng: “Huynh tỉnh rồi!”
Tiêu Lan muốn đứng dậy, thực tế bản thân dùng sức cũng có thể nhưng
làm bệnh nhân nên dễ dàng dung túng cho bản thân mình, cho nên Tiêu Lan
làm bộ dạng bất lực nhìn Diên Mi, yếu ớt nói: “Ta muốn ngồi dậy.”
Tiêu Lan nhịn không được ho khan vài tiếng, Cảnh đại nương nghe thấy liền dẫn Đào Hoa vào hầu hạ Tiêu Lan súc miệng lau mặt, Bạch Thiến cũng đã ở bên ngoài, chờ xem có cần hầu hạ hay không.
Diên Mi một thân nhẹ nhàng đi rửa mặt, khi trở về thấy Đào Diệp bưng chén thuốc, Diên Mi chỉ chỉ nói: “Uống trước khi ăn cơm.”
Tiêu Lan dựa vào giường không động đậy, đôi mắt uể oải nhìn nàng.
Diên Mi thấy cánh tay Tiêu Lan vẫn còn chút lực thì rất vui vẻ, cảm
thấy lau rượu ngủ một giấc thân thể quả nhiên tốt lên rất nhiều, chỉ là
mớm thuốc không được tốt, nàng hơi giận chính mình.
Bất quá trước nay Diên Mi biết rõ, mình có nhiều thứ không biết,
nàng cũng không cho rằng không biết những thứ kia có cái gì không được.
Muốn biết, thì học thôi.
Xoay người lại cầm một cái khăn vuông đến, vây vào tà trước của Tiêu Lan, Diên Mi nhớ lại bộ dáng tẩu tẩu mớm thuốc cho Nguyên nhi lúc
trước, vì vậy thay đổi ngồi quỳ chân một bên Tiêu Lan, một chân gập lại, một bàn tay choàng ra sau cổ Tiêu Lan, lúc đút thuốc thì chậm một chút.
- - Quả nhiên tốt hơn nhiều!
Tiêu Lan uống xong khổ dược, yên lặng dùng “khăn yếm” ở tà trước lau nước
thuốc chảy xuống cổ, trong lòng tự nhủ bón thuốc thật chẳng có gì đặc
sắc, bất quá, mình chịu đựng một chút là được.