Kiêu Tế

Trước đây


trước sau

"Xuống núi."

trên mặt Tiêu Lan như nhiễm một tầng sương lạnh, nhưng giờ phút này không thể trễ nãi thêm thời gian, đang cuối thu, thời tiết hanh khô, sau khi Hung Nô rút khỏi đây nhất định sẽ phóng hỏa thiêu rụi ngọn núi này, chậm trễ một chút là bọn họ không thể chạy thoát được.

Còn dư lại hơn bảy trăm cấm quân thì đều đã bị thương, Tiêu Lan quét mắt một vòng, trong lòng lo lắng cũng phải kìm nén lại, hạ lệnh: "Cởi bỏ quân phục, đổi thành trang phục của Hung Nô!"

Giờ phút này mọi người vẫn còn đang hoang mang lo sợ, cần có một người đứng ra truyền đạt mệnh lệnh rõ ràng, cho nên Tiêu Lan vừa cất tiếng, mọi người giống như có thủ lĩnh, lập tức bắt đầu lột y phục trên xác chết.

Hàn Lâm cực kỳ áy náy, một tay kéo Mẫn Hinh tới, để cho nàng xem thương thế của Phó Tể trước một chút, kết quả là thần hồn của Mẫn Hinh căn bản là không ở đây, cả người còn đang si ngốc ngơ ngác, chỉ hỏi: "Ca ca tôi đâu? Ai thấy ca ca tôi không?"

Tiêu Chân đứng ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng là ai, nhìn nàng như bị điênthì đẩy mạnh nàng một cái, nổi giận quát: "Mọi người đều đang vội vàng, ngươi có thôiđi không thì bảo!"

Mẫn Hinh bị hắn đẩy ngã ngửa ra sau, mông đập trực tiếp xuống đất, đau đớn làm nàng thanh tỉnh trở lại, rồi đột nhiên "A!" một tiếng, khóc nức nở.

trên đỉnh núi gió thổi từng cơn lạnh lẽo, Mẫn Hinh vừa khóc thì bọn binh sĩ đều ngưng động tác lại, Tiêu Chân vội vàng bịt miệng nàng lại, để tránh lòng người bị nàng nhiễu lại hoảng loạn.

Tiêu Lan đã tự mình nhổ tên cho Phó Tể, liếc Mẫn Hinh một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi khóc một tiếng nữa, lập tức dùng quân pháp. Liền coi như ca ca ngươi không chết thìngươi cũng sẽ không được thấy nữa."

Mẫn Hinh lập tức nuốt tiếng khóc trở về, miệng nàng còn đang bị Tiêu Chân che kín, thở không ra hơi, trên mặt nghẹn đến xanh lên.

không có hầu kết, lúc này Tiêu Chân mới nhìn rõ ràng nàng nữ, nhíu mày buông lỏng tay.

Thẩm Nguyên Sơ cũng cởi bỏ một cái áo ngắn của người Hung nô mặc vào, lại đâynói: "không khác biệt lắm, ba mặt đều có đường, chúng ta đi từ mặt nào?"

May mà lúc trước Tiêu Lan đã sai người thăm dò địa hình, một người bẩm: "Hầu gia, phía Tây đi tốt nhất, xuống núi không xa liền có thể ra tới đường lớn, phía Bắc khôngcó đường nhưng không dốc lắm, là một biển rừng, nhưng đi xuống có thể rực tiếp tới được Hán Thủy."

"đi phía Bắc", Tiêu Lan quyết đoán ra lệnh: "Thuận đường sông có thể trực tiếp ra khỏi thành."

nói xong, Tiêu Lan tự mình cõng Phó Tế, đi về hướng bắc.

Thẩm Nguyên Sơ: "Chúng ta phải phái người báo tin cho Hán Trung."

"Trễ rồi", Tiêu Lan nói: "Trước khi thánh giá đến, mười mấy dặm xung quanh ngọn núi này buổi trưa đã được quân binh bản địa cẩn thận điều tra qua một lần, thế nhưng lạikhông hề phát hiện ra tung tích Hung Nô, chắc chắn là trong quân có nội gián. Phỏng đoán người Hung nô chỉ chờ bên này thuận lợi thì bên ngoài cũng sẽ lập tức công thành, lần này Hán Trung là giữ không được, chúng ta chỉ còn khoảng một ngàn tàn binh, đi ra cũng chỉ thêm người chết mà thôi. Bây giờ cần phải mau chóng ra khỏi thành, thẳng đến Ngụy Hưng, một mặt phái người cấp tốc đưa tin về triều."

Tiêu Lan chỉ vài câu nói đã tóm lược rõ ràng tình thế hiện tại, Thẩm Nguyên Sơ mím môi, Tiêu Chân lúc này đối với Tiêu Lan đã hoàn toàn tín nhiệm, nói: "Thẩm đại nhân, nghe hắn đi."

Phía Bắc quả nhiên không có đường, nhưng cũng không có nhiều đá lởm chởm, nhìn qua là biển rừng vô tận, mùa thu cây cỏ sinh trưởng tốt, dưới lòng bàn chân trơn mượt, căn bản đứng không vững, cơ hồ là lăn đi xuống. Nhưng ai cũng bất chấp, có trực tiếp ôm đầu lăn xuống lông lốc, có níu lấy có trượt xuống, có đụng vào cành cây hay đá nhọn thì cũng chỉ có thể cầu trời mà thôi.

Mặt Mẫn Hinh trắng bệch, bước thấp bước cao cố gắng theo sát, lúc xuống dốc nàng vừa lăn vừa trượt, lúc nãy bởi vì kìm nén tiếng khóc mà bây giờ không ngừng nấc cục, trong miệng đều là đất, mắt thấy thắt lưng sẽ phải đụng vào một thân cây, Tiêu Chân túm lấy đai lưng nàng kéo một phen, làm cho thân thể nàng miễn cưỡng quẹo qua khúc quanh, miễn cho một màn tai nạn.

Cơ hồ lúc bọn họ xuống được một nửa thì phía Nam đã bốc khói dầy đặc.

- - Người Hung nô quả nhiên bắt đầu phóng hỏa thiêu núi.

một phen trốn chạy khẩn cấp này lại hao tổn hai mươi mấy người, ngựa lại càng khôngcòn bao nhiêu, Tiêu Lan mang theo Phó Tể, tất cả mọi người còn lại hầu như cũng là hai người cưỡi một ngựa, Mẫn Hinh không biết cưỡi ngựa nên ngồi cùng Hàn Lâm.

một đường chạy tới phụ cận Hán Thủy, Hàn Lâm phát hiện sắc mặt Tiêu Lan khôngđúng lắm.

Môi đã không còn chút huyết sắc nào, trên trán đều là mồ hôi lạnh. "Hầu gia, ngài bị thương?"

Tiêu Lan lắc lắc đầu, nhích một bước, thấp giọng nói: "Sau khi ra khỏi thành, ngươi lập tức phái hai đội quân, một đội khoảng hai mươi người là được, trở lại Kim Lăng, đến Tê Hà Tự đón mẫu thân của ta ra, trực tiếp đưa đến Dĩnh Xuyên; một đường khác ngươi tự mình đi, không được ngừng nghỉ, đem chuyện này cấp báo cho Thường Tự, bảo hắn chủân bị tốt binh mã, ngăn chặn viện binh Hung Nô, mặt khác thì ngươi với Trình Ung đem toàn bộ đội ngũ quân binh của chúng ta ở Dĩnh âm tới đây."

"Hầu gia", Hàn Lâm không yên tâm hắn, "Thuộc hạ sẽ phái thân thủ binh sĩ tốt nhất đi, ta phải thủ hộ chỗ này."

"không", Tiêu Lan lấy ngọc bội trên người xuống, phía trên bị vấy máu tung tóe, hắnnắm lại nhấn lên ngực một cái, huyết sắc quá nặng, "Chỗ Thường Tự ngươi cần phải cầm tín vật đi, người khác hắn sẽ không tin tưởng."

Chủ yếu hơn là, lần này cần Thường Tự điều binh ra khỏi Bộc Dương, - - ý chỉ triều đình chưa tới, lại không có binh phù, hành động lần này Tiêu Lan vừa mạo hiểm lại lưu lại miệng lưỡi thế gian.

Phải xem Thường Tự lựa chọn thế nào.

Hàn Lâm biết rõ gánh nặng chuyến đi này, không khỏi dùng sức gật đầu, hắn đãkhông bảo hộ được cho chủ mẫu, đã sớm muốn liều sống chết, không nghĩ Tiêu Lan vẫn còn tín nhiệm mình như vậy thì mắt không khỏi hơi nóng lên, vội vàng cất kỹ miếng huyết ngọc.

Trong đêm tối cũng không biết đã chạy dọc theo Hán Thủy được bao lâu, cuối cùng nhìn thấy thông hướng ngoài thành, Tiêu Lan đã là chống đỡ đến cực hạn, nghiêng ngã sắp rơi xuống ngựa, Tiêu Chân nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn, hỏi Hàn Lâm: "hắn bị thương nặng như vậy?!"

Tiêu Lan cũng không phải là chưa từng bị thương, so sánh với lần trước ở Bộc Dươngthì không tính là quá nặng nhưng trước mắt... vẻ mặt Hàn Lâm cực kỳ căng thẳng: "Có thể trên tên có độc!"

"Vậy bây giờ như thế nào?" Tiêu Chân quả thực muốn điên, bọn họ không dám dừng lại, ít nhất phải ra khỏi thành rồi nói sau.

Tiêu Lan nỗ lực mở mắt ra, miệng vết thương tựa như đau trong tim, thấp giọng phân phó: "không chết được, trước ra khỏi thành nói sau."

Cuối Giờ tý, một đội ngũ như ăn mày xuất hiện, chạy về hướng quận Ngụy Hưng.

một ngày này, là ngày sỉ nhục nhất của Đại Tề.

Hung Nô sau khi ngưng chiến một năm, bỗng nhiên tiến công Hán Trung, một đêm phá thành, Hoàng đế buổi trưa trên núi bị bắt, hoàng tử, tần phi, công chúa đồng hành cùng cũng không có tung tích, ngọn núi xinh đẹp bỗng biến thành chỗ chôn xương, cuối cùng giao phó cho cho một mồi lửa, từ nay không thể từ trên núi nhìn ra xa thưởng phong ngửi hương được nữa.

Ra khỏi Hán Trung, Tiêu Lan lại nhịn không được, ầm ầm ngã quỵ, chỉ kịp nghe thấy Tiêu Chân hô một tiếng, nhưng mắt hắn đã không thể mở ra được, dần dần sa vàomột giấc mông mông lung xa xôi.

Trong mộng là mùa xuân một năm kia.

*******************************

Thái Hòa năm mười ba, tháng tư cuối xuân.

- - Đây là thời điểm Tiêu Lan thích nhất trong năm. 

Thời tiết ấm áp, trời cao nước xanh, Kim Lăng cơ hồ đã trở thành hoa thành, khôngcần ra cửa, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương thơm ngát.

Bất quá Tiêu Lan yêu thích cũng không phải những thứ này, hắn cũng không thích những bông hoa đầy phấn, hôm nay thái học cho nghỉ, trong tôn thất có vài con em ra ngoại thành du ngoạn, hắn cũng không có đi.

hắn ở lại trong phủ đọc sách, tập võ.

một bộ quyền bắt đầu luyện từ buổi sáng, giờ đã vào buổi trưa, hắn đánh mười mấy lần, áo may ô đã ướt đẫm, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, ở dưới ánh
mặt trời tiếp tục tập đâu ra đấy.

Trong viện của hắn không có nha đầu, vài bà tử có tâm dám khuyên hắn nghỉ ngơimột chút, chỉ có một tiểu thư đồng tám chín tuổi nâng khăn nhỏ bồi ở bên cạnh bàn đá, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, uống miếng nước không?"

Mắt Tiêu Lan đều không nhìn lại lấy một cái, thư đồng nhếch miệng cười, chỉ có thể tiếp tục đợi.

một hồi lâu, hắn lại đánh xong một lần, thu thế, lẳng lặng đứng ở trong đình viện suy tư, không bao lâu, thấy có nha đầu lục tục từ trước cửa chạy tới, hắn nhíu mày lại: "điđóng cửa."

Bởi vì bên cạnh Tiêu Lan không bao giờ có nha đầu hầu hạ, bọn hạ nhân khó tránh khỏi có chút tò mò, lúc tuổi còn nhỏ chút cũng liền thôi, hiện nay đã mười tuổi rồi, tâm tư linh hoạt một chút thì đã không khỏi sớm nghĩ cách, bên trong vương phủ quy củ nhiều, ai cũng không dám làm bậy, bất quá ngẫu nhiên vẫn có kẻ làm bộ như tìm này nọ hoặc là đi ngang qua, ở ngoài thỉnh an nhị công tử một cái.

Kỳ thật Tiêu Lan nhìn các nàng, với nhìn bà tử trong viện cũng không có gì khác biệt.

Bất quá hôm nay ngoài cửa không bao lâu lại có người tới.

Tiêu anh một thân nam nhi, nàng mới vừa ở thiên viện cưỡi ngựa, vào liền cười nói: "Tiểu lang quân, trong nhà có khách đến, ta dẫn đệ đi nhìn."

Tiêu Lan ngẩn ra, trước nắm lấy tay áo hỏi: "A tỷ, mẫu thân ở đó sao?"

"Tất nhiên là ở đó rồi", trên mặt Tiêu anh lộ vẻ vui sướng, búng một cái lên bả vai Tiêu Lan, "Sao đệ không hỏi là ai tới trước hả?"

Tiêu Lan nghe thấy mẫu thân đã ở đó, trong ánh mắt sáng lên, lại vội nói: "A tỷ trước hết chờ một chút, để đệ đổi bộ quần áo." một mặt nói, một mặt chạy đi như gió, lại gọi bà tử nhanh nhanh chải đầu giúp mình.

Tiêu anh che miệng cười, trêu chọc hắn: "A Lan có phải đã biết trong nhà chúng ta có vị biểu tỷ tựa như thiên tiên đến hay không?"

Tiêu Lan đang một lòng xử lý ngoại hình, chỉ lo lắng Hoắc thị cảm thấy hắn thất lễ, nên căn bản không có lưu tâm Tiêu anh nói gì đó, chỉ cười cười theo.

Tiêu anh thoáng trừng to mắt, khen: "Tiểu lang quân nhà ta nên cười nhiều một chút, quả nhiên là tiểu thiếu niên tao nhã, dõi mắt nhìn qua Kim Lăng xem, có ai có thể so sánh được?"

Nàng tính tình hiên ngang, lại bị Đoan vương làm hư, ở nhà đều là tùy tính.

Tiêu Lan sửa lại quần áo, đi theo nàng đi tới phòng khách, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện cùng tiếng nức nở tinh tế, Tiêu anh: "Mẫu thân, A Lan đến rồi."

Trong sảnh, Hoắc thị ngồi ở trên chủ vị, phía ngay dưới là một phu nhân tuổi tương đương bà. Dung mạo cũng vài phần tương tự, trên mặt hai người đều có nước mắt, hiền nhiên la mới ôm nhau khóc một hồi.

Hoắc thị lấy khăn chấm chấm nước mắt hai cái, có lẽ là vừa mới khóc nên giọng nói rất nhu hòa: "Đến gặp qua dì và biểu tỷ của con." Lại chỉ chỉ Tiêu Lan, "Đây là nhị lang trong nhà."

Vị dì này Tiêu Lan biết, nhà mẹ đẻ Hoắc thị không có huynh đệ, chỉ có một tỷ tỷ ruột thịt, lúc trước xa gả đến Tần Châu, Hoắc thị thường xuyên nhắc tới, đương nhiên cũngkhông phải nhắc tới với Tiêu Lan mà là thường nhắc tới với Tiêu anh.

Tiêu Lan tiến lên khom mình hành lễ: "A Lan gặp qua dì, biểu tỷ, mọi người trênđường vất vả."

Tần Hoắc thị vội đỡ hắn một cái: "Ai nha, nhị lang đều đã lớn như thế."

Tần Uyển cũng đứng dậy đáp lễ: "A Lan đệ đệ."

Nàng năm nay vừa tròn mười ba, Tiêu Lan nhỏ hơn nàng ba tuổi, nhưng Tiêu Lan đãtới tuổi bắt đầu trổ mã, trước mắt nhìn so với Tần Uyển còn cao hơn một chút, cho nên kêu xong một tiếng đệ đệ, nàng có chút thẹn thùng, ngẩng đầu cười xấu hổ với Tiêu Lan.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện