Bọn họ đi cũng không nhanh, một là vì chờ Hàn Lâm, mặt khác cũng phải nghỉ ngơi thêm.
Tiêu Lan phân phó người đến thành gần nhất đặt mua một chút đồ dùng cần thiết và hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho Thái Hòa đế, một chiếc cho Diên Mi.
Thái Hòa đế còn chưa tỉnh táo lại từ trong bi thảm bị bắt làm tù binh, đi một ngày thìông ta khóc hết nửa ngày rồi, khóc mệt mỏi thì lại ngã đầu ngủ, trong mộng còn gặp phải cảnh bị quất roi, chạy trốn khỏi con chó ngao lần trước.
Ông ta ngủ không sâu, nhưng do bị bức ép gần mười ngày không được chợp mắt nên ngủ liền không muốn tỉnh lại, giống như bị bóng đè. Đáng tiếc bên cạnh lại không có thái giám, cung phi hầu hạ, cũng không có được hoàng tử nào tâm ý thật lòng, chỉ có thể lăn lộn giãy giụa trong mộng cảnh.
Diên Mi cũng ngủ.
Sau khi mơ mơ màng màng uống chút nước vào buổi sáng thì Diên Mi liền mê man mãi đến bây giờ.
Tiêu Lan lúc nào cũng không yên tâm, trên đường cho Mẫn Hành tới bắt mạch ba lần, cách nửa canh giờ lại thăm dò hơi thở Diên Mi một chút, Tiêu Lan cũng đã vài đêmkhông ngủ, nhưng hắn lại một khắc cũng không dám nhắm mắt.
đã sắp tới hoàng hôn, xe ngựa dừng lại, đầu Diên Mi lắc lư một cái theo xe, Tiêu Lan vội vàng ôm lấy nàng.
Tiêu Lan nhìn chằm chằm người trong ngực hơn nửa ngày, lúc này người trong lòng chợt động đậy, cảm thấy Diên Mi có khả năng sẽ tỉnh dậy.
Nhưng, nàng không hề mở mắt.
Bên ngoài Trình Ung đã bẩm một tiếng, Thái Hòa đế còn chưa tỉnh, hắn đã phái ngườiđi tìm một chút củi, Ngụy Hưng đã cách không còn xa, Hàn Lâm đến cũng nhanh, chờ đội ngũ và lương thực vừa đến thì tạm hạ trại nghỉ ngơi trước.
Tiêu Lan lướt nhìn ra ngoài, quân lính đã đốt lửa lên, Mẫn Hành đang khập khiễng đichuẩn bị thuốc.
Tiêu Lan lại trở lại chiếc giường chật hẹp bên trong xe, nghiêng người về phía trước,nhẹ giọng gọi: "Mi Mi?"
Lông mi Diên Mi run run rất rõ ràng, - - quả thật đã tỉnh.
Tiêu Lan chưa từng khẩn trương như vậy.
Nếu như Diên Mi cứ tiếp tục giả vờ ngủ như vậy, bất luận có gọi như thế nào cũngkhông chịu mở mắt ra thì sao? hắn phải làm sao bây giờ? Rất nhiều lời muốn nói phảinói như thế nào đây?
Tâm Tiêu Lan treo lên cao, cổ họng bắt đầu căng lên, hơi thẳng đầu gối dậy, lại gọimột tiếng: "Mi Mi."
Có lẽ do Diên Mi lần đầu tiên nghe hắn gọi mình như vậy, cũng có thể đối với loại chuyện giả vờ ngủ này nàng không hề thích nên nàng không trốn tránh nữa, trong giọng nói của hắn mà mở mắt ra.
Nàng giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn Tiêu Lan.
Ánh mắt Diên Mi rất thanh tỉnh, không có mông lung, không có sợ hãi, biết rõ mìnhđang ở đâu, cũng biết rõ trước mắt chính là Tiêu Lan.
Nhưng là, nàng cũng không giống như trong tưởng tượng của Tiêu Lan sẽ ủy khuất rơi lệ, càng không có mặt đầy nước mắt bổ nhào vào trong lòng hắn, nàng chỉ nhìn hắn, tựa như cũng chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.
Làn môi Tiêu Lan mím chặt lại, hắn nghĩ, không phải là mình có rất nhiều lời muốn nóisao? Nên nói cái gì đây? Trước tiên là nói một câu về chuyện kia có đúng không?
không, giờ phút này, cái gì hắn cũng không muốn nói, cái gì cũng đều không nói nên lời.
không biết đối mặt bao lâu, hai người lại cũng không có ý tứ dời ánh mắt đi, trong lòng Tiêu Lan lại có một càm giác kỳ quái nổi lên, vừa cảm thấy Diên Mi vô cùng quen thuộc, nàng giống như mỗi một bô phận trên người hắn, nhưng lại vừa có cảm giác bộ phận này tồn tại, rất là lạ lẫm.
Tiêu Lan nhịn không được duỗi tay ra muốn chạm vào mặt nàng, nhưng lúc này Diên Mi lại lập tức nghiêng đầu né tránh.
Thời điểm nàng tránh đi cũng không có rũ mắt cố ý che giấu tâm tình của mình, vẫn là thản nhiên như cũ.
Tiêu Lan thu tay lại, cũng không thấy lúng túng, ngưng một chút rồi hỏi nàng: "Muốn đứng lên sao? trên người nàng có đau hay không?"
Diên Mi động động, lưng nàng hôm đó đâm vào trên lồng sắt, xương cốt không gãy là tốt lắm rồi, nhưng sưng lên rất to, lúc Tiêu Lan ôm nàng đã sờ đến, trên xe ngựa lót ba tầng chăn mền mới tinh, Diên Mi giãy giụa ngồi dậy, mặc dù nhíu mi lại, nhưngkhông hề nói một tiếng đau.
Lông mày Tiêu Lan nhảy lên, hàm răng khó chịu tựa như bị mũi thép khoan xoáy vào.
Diên Mi thở nhẹ ra, Tiêu Lan rướn người ra giúp nàng đệm chăn mền ra sau lưng, bên ngoài gõ cửa xe, bẩm nói: "Hầu gia, phu nhân, thuốc nấu xong rồi."
Tiêu Lan: "Bưng vào đi."
Mẫn Hành bưng thuốc khom lưng vào, Tiêu Lan còn đang kiểm tra xem đệm lưng Diên Mi đã kê đủ dày chưa, thấy hắn liền bảo: "Đến bắt mạch lần nữa đi."
... Khoảng cách so với lần trước mới chỉ qua có một canh giờ.
Mẫn Hành không nói nhiều, đặt chén thuốc lên bàn nhỏ, nửa ngồi xổm xuống bắt mạch cho Diên Mi, đang ở bên ngoài không tránh được nhiều chuyện như vậy, trước chữa bệnh là chính.
Mạch tượng vững vàng, ước chừng cũng là nhờ ngủ một giấc, sắc mặt Diên Mi đã tốt hơn một chút.
Mẫn Hành liền đưa chén tới, thuốc kia đắng chết người, Diên Mi mới uống một hớp đãgiật mình, cổ rụt lại về phía sau, cuối cùng cũng mở miệng ra nói câu đầu tiên từ lúc Tiêu Lan thấy nàng tới giờ: "Nóng."
Nhưng mà, lời này cũng không phải là nói với Tiêu Lan, mà là nói với Mẫn Hành.
"Ta xem một chút", Mẫn Hành đưa tay ra muốn nhận lấy cái chén, nhưng một tay Tiêu Lan đã nâng đáy chén, cúi đầu nhấp một miếng, nói: "Ừ, hơi nóng một chút."
hắn xoay mặt hỏi Mẫn Hành: "Thuốc này phải uống nóng mới tốt sao?"
Mẫn Hành rút tay về, lui về sau một bước, lắc đầu nói: “Cũng không cần, bên ngoài gió lớn, ta sợ sẽ nguội lạnh nên bưng tới ngay."
Tiêu Lan gật đầu, cầm chén trong tay, nói: "Chờ nội tử khỏe lên, ta và nàng sẽ tạ ơn cứu hộ của Mẫn đại phu."
Giọng Tiêu Lan đầy thành ý, cũng không có chút lạnh lẽo hay kỳ quái nào, nhưng Mẫn Hành cũng đã nghe thấy những lời Tần Uyển nói, Tiêu Lan lại là một chữ không nhắc tới, Mẫn Hành đoán không ra ý tứ của Tiêu Lan, thu tay áo nói: "Hầu gia..."
hắn muốn giải thích riêng với Tiêu Lan vài câu, nhưng nói thật là, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Nhưng Tiêu Lan cũng không có ý tứ nói tiếp, chỉ chỉ chân hắn, "Thương thế của Mẫn đại phu như thế nào? Chuyến này không có mang theo đại phu, sợ là chỉ có thể để ngươi tự chăm sóc."
"không có gì đáng ngại", Mẫn Hành nói, "Ta thấy thương thế của Hầu gia giống như làkhông được tốt, lát nữa ta nhìn một chút, xem trong những dược liệu mua sáng nay có loại nào hữu dụng không."
Lúc này ánh mắt Diên Mi nhìn chằm chằm miệng vào vết thương Tiêu Lan dạo qua mộtvòng, lại nhìn Mẫn Hành, không nói gì nữa.
"Làm phiền Mẫn đại phu", Tiêu Lan khách khí gật đầu một cái: "Mẫn đại phu có chuyện gì thì hãy phân phó với Trình Ung."
Mẫn Hành khom lưng xuống xe.
Tiêu Lan
bưng chén thuốc lại nhấp một hớp, "Bây giờ không còn nóng nữa rồi, vừa vặn."
Diên Mi thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa xe, chuyển hướng sang Tiêu Lan, vẫn là trong suốt bình thản, nhưng lại làm cho Tiêu Lan có chút hoảng hốt.
Diên Mi rầm rì uống thuốc, nàng từ trước đến nay không sợ đắng, cái này Tiêu Lan biết rõ, nhưng buổi sáng vẫn cố ý phân phó người vào thành mua hai hộp mứt.
Diên Mi cầm miếng hạnh khô ăn, Tiêu Lan ngoài ý muốn hỏi: "Sao không ăn mứt bích đào?"
Diên Mi tựa hồ chỉ là nếm thử, ăn một ngụm, phát hiện ra mình cũng không thích hương vị của hạnh khô, nhưng nàng vẫn ăn hết, sau khi ăn xong thì nàng lấy hạnh khôđã đổ ra, đẩy ra thật xa.
Sau đó nàng nhìn Tiêu Lan.
Tiêu Lan bị nàng nhìn thì sững sờ một lát, đột nhiên ngộ ra, hỏi: "Muốn rửa tay?"
Diên Mi tay giơ lên, đúng là ý của Tiêu Lan đoán.
Chỉ một chút xíu như vậy, Tiêu Lan cơ hồ muốn được hét lên sung sướng! hắn vội vàng nhảy xuống xe, tự mình đi bưng một chút nước đến, mặc dù hắn không hiểu vì sao Diên Mi ăn xong hạnh khô sẽ phải rửa tay, mà không phải ăn xong mứt bích đàothì rửa luôn.
Nhưng tất ca những chuyện này đều không quan trọng.
Ăn vài miếng mứt, Diên Mi tự mình vuốt ngực thuận khí, nhìn ra ngoài qua khe rèm, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Tiêu Lan nhìn ra, nhưng chỉ sợ thân thể nàng không tốt, lo lắng: "Có thể cử độngkhông?"
Diên Mi vẫn không lên tiếng, nhưng đã đứng lên, - - tình huống thân thể nàng so với trong tưởng tượng Tiêu Lan tốt hơn nhiều.
Tiêu Lan chỉ có thể xuống xe trước đỡ nàng, Diên Mi cũng không có cự tuyệt.
Đúng lúc hoàng hôn mênh mông, trên bầu trời xuất hiện ngôi sao đầu tiên, Trình Ung dẫn người đi chặt cột gỗ, đống lửa bên cạnh còn có mùi thơm thức ăn truyền đến, Diên Mi quét mắt một vòng, đi ra bên ngoài.
Trình Ung muốn đi cùng, Tiêu Lan phất tay, ý bảo không đi xa, không cần đi theo.
Thể lực Diên Mi không tốt, quả thực là không thể đi quá xa, khi đi đến một con sôngnhỏ bên cạnh thì dừng lại, nàng ngồi xổm người xuống, nhìn vừa cô đơn vừa nhỏ bé, yếu ớt.
Tiêu Lan ở bên nhìn nàng, có chút luống cuống, ngực ngàn vạn câu trào ra, nhưng vẫn chỉ có thể hóa thành một câu kia: "Mi Mi…"
Diên Mi tiện tay nhặt một viên đá, ném vào trong dòng sông.
Tiêu Lan bước lên một bước, cũng ngồi xổm xuống, bỗng nhiên, hắn mãnh liệt ôm lấy Diên Mi ngã vào trong lòng sông, trong nháy mắt sau đó, một thanh trường kiếm đâm ra từ bên dưới, thẳng đến chỗ trí mạng!