Diên Mi khóc đến khàn cả giọng.
Sau đó thì không còn phát ra được âm thanh nào nữa mà chỉ thút thít từng chút một.
Nàng nằm ở trên người Tiêu Lan, biết rõ hắn đang bị thương, hơn nữa dựa gần vào chỗ cái cổ bị nàng độc ác cắn một cái, thậm chí đầu lười còn nếm ra mùi tanh của máu, nhưng nàng không còn nhớ tới gì nữa.
Sau lưng bị Tiêu Lan siết chặt đến đau, rất khó chịu, nhưng lại mâu thuần là làm nàng cảm thấy rất an toàn.
Tiêu Lan nằm trên mặt đất một lúc, vừa rồi kích động một trận bây giờ thả lỏng thìthấy trên người bắt đầu đau đớn.
Vừa nãy Diên Mi không hề hạ thủ lưu tình, nhưng cơ thể nàng vẫn chưa bình phục lại nên khí lực cũng không lớn, Tiêu Lan sợ nàng kiệt sức nên buông một cánh tay ra, thấp giọng thầm thì: "Đừng khóc, lát nữa mắt sẽ sưng lên."
Diên Mi chậm rãi trườn xuống từ trên người Tiêu Lan, trực tiếp ngồi dưới đất, lau nước mắt nhìn hắn.
Tiêu Lan không đứng dậy ngay, - - yên lặng bình ổn hơi thở, đồng thời, trong lòng hắnđang suy nghĩ, là một chữ cũng không đề cập tới, để chuyện này một tiếng động quađi, hay vẫn là đem mọi chuyện đều giải quyết cho rõ ràng đây?
Đều không được.
Trước mắt đều không thích hợp.
Có một số chuyện, hắn vẫn phải hỏi.
Tiêu Lan chống tay phải ngồi dậy, mím môi, từ tốn hỏi: "Nàng... giận Lan ca ca sao?"
Diên Mi rũ mắt xuống, túm lấy gốc cỏ khô, Tiêu Lan biết rõ nàng nhất định là giận rồi, nên nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng: "Là ta sai. Nàng..."
Lúc này Diên Mi giương mắt lên, nghiêm túc lắc đầu, mở miệng nói: "không, đây cũngkhông phải là chàng sai."
Từ trước đến nay nàng đều rõ ràng, không muốn, cũng không cần đem sai lầm người khác mơ hồ mà quy hết cho Tiêu Lan, càng không muốn Tiêu Lan bởi vì chuyện này mà áy náy.
Nàng cũng không thích một phần áy náy như vậy.
Nhưng muốn nói có trách hắn hay không... Diên Mi bứt bứt cỏ khô trong tay chỉ cònmột đoạn ngắn, dẩu môi, nói chi tiết: "thật có một chút giận chàng."
Căng thẳng trong lòng Tiêu Lan lại buông lỏng.
hắn có cảm giác là có thể mình đã quá lâu rồi không ngủ nên phản ứng mới không còn giống người bình thường nữa.
Diên Mi nói nàng giận hắn, trong lòng hắn ngoại trừ đau lòng, lại còn có chút vui vẻkhông biết lấy ở đâu ra.
Thời gian qua nàng đều như vậy, ở trước mặt Tiêu Lan, luôn thẳng thắng nói ra.
Có lẽ đa số nam tử đều thích các cô nương có bộ dáng thẹn thùng muốn nói lại thôi hay ngươi tới ta đi đoán tới đoán lui, nhưng Tiêu Lan lại khác, hắn chỉ yêu cô gái thậtngốc nghếch này thôi.
Như thế khiến hắn cảm thấy chân thật và an tâm.
Tiêu Lan: "Vậy nàng trách ta bao nhiêu?"
Diên Mi suy nghĩ một chút, co ngón tay trái và ngón trỏ lại: "Nhiều cỡ này này", nhưng sau đó ngập ngừng một chút, nàng lại hơi co lại ngắn một chút nữa, "Cỡ này."
Tiêu Lan đột nhiên bắt lấy tay Diên Mi, đem ngón tay của mình đan vào giữa những ngón tay nàng, Diên Mi mặc hắn cầm lấy, không có rút lại, nàng mới vừa làm ầm ĩ mộthồi, hết khí lực mất tiêu rồi, tâm tình cũng dần dần ổn định, bây giờ chú ý lại, thấy miệng vết thương của Tiêu Lan đã thấm đầy máu thì muốn đứng dậy: "đi tìm Mẫn Hành đến."
Từ Mẫn đại phu biến thành Mẫn Hành rồi.
Tiêu Lan không chịu buông tay, kéo nàng cùng nhau đứng lên, sửa sang lại rồi nói ra ngoài: "Hàn Lâm, đi mời Mẫn đại phu đến."
Hàn Lâm ở ngoài trướng đáp một tiếng, cúi người đưa tay ra hiệu xin mời với khuôn mặt băng giá của Hoắc thị, thái độ của hắn lễ độ không giống như lời nói, nhưng vô luận như thế nào cũng là không cho vào.
Hoắc thị khẽ cười lạnh, thật ra bà đã đứng ở ngoài trướng rất lâu, lúc Diên Mi bắt đầu cất tiếng khóc càn quấy, Hoắc thị cảm thấy nàng đã không còn quan hệ gì nữa thìmuốn đi vào dạy dỗ vài câu, nhưng Trình Ung và Hàn Lâm lại như hai thần giữ cửa ngăn ở trước chủ trướng, thái độ thập phần kính cẩn, nhưng chân lại là một bước cũngkhông lùi ra.
Đây đã là lần thứ hai bà ta cảm nhận được đứa con trai này lớn lên cường ngạnh.
Trong đầu Hoắc thị lạnh lẽo, nhưng cũng càng rõ ràng, nghe thấy âm thanh bên trong, sắc mặt bà ta hào hoãn lại, nói: "Hai ngươi thường ở bên cạnh Hầu gia, cũng nên khuyên hắn một chút, đây là thời điểm làm ầm ĩ sao? hắn còn đang bị thương, đi tìmmột vị đại phu đi, sau đó thì kêu hắn đến gặp ta."
Trình Ung chắp tay thi lễ, Hàn Lâm cười nói: "Vâng, thuộc hạ nhất định nhớ kỹ lời lão phu nhân."
Hoắc thị "Ừ" một tiếng, xoay người rời đi, Hàn Lâm nhìn về phía Trình Ung nhếch miệng lắc lắc đầu, chạy đi gọi Mẫn Hành.
không bao lâu, Mẫn Hành và Mẫn Hinh đều đến chủ trướng.
Bởi vì Mẫn Hành không biết là ai lại bị thương nên bước đi thật nhanh, Mẫn Hinh mới vừa nhìn thấy huynh trưởng, cũng đã kêu khóc một trận, lúc này hai mắt còn đỏ bừng, đầu choáng váng, tinh thần khẩn trương đã buông lỏng xuống, cả người nhìn có chút ngốc.
Bước vào trong, nàng thấy một tay Tiêu Lan đang kéo Diên Mi, bả vai kia nghiêng nghiêng, sắc mặt không khỏe, nhưng vẻ mặt nhìn Diên Mi rất vui vẻ, Mẫn Hinh mới vừa có một hồi huynh muội gặp nhau, còn có một chút lơ mơ, tật xấu vạ miệng lại tái phát, nhỏ giọng lầm bầm: "Mới vừa gặp nhau, Hầu gia đừng kịch liệt như vậy, ngày sau còn dài mà."
Tiêu Lan liếc nhìn nàng một cái, nhưng không giống như ngày thường bác bỏ mà lại gật gật đầu: "Ngươi nói đúng lắm, ngày sau còn dài."
Mẫn Hinh cười hắc hắc hắc, những ngày này nàng cũng rất
lo lắng cho Diên Mi, bây giờ nhìn thấy thì quan sát từ trên xuống dưới một phen, hớn hở: "Chờ trở về rồi, ta sẽlàm cho phu nhân ít thuốc cao, không thu tiền thuốc."
Diên Mi cười: "Được."
"Phu nhân còn đáp ứng kìa", Mẫn Hinh dụi mắt, "Ta không nghe lầm."
Hàn Lâm ở phía sau liếc mắt, Mẫn Hành tháo băng vải vừa mới băng bó cho Tiêu Lan cách đây không lâu, sau khi quấn lại thì nhìn nhìn, cau mày nói: "Nếu như Hầu gia cònkhông biết trân trọng thân thể của mình nữa thì Mẫn mỗ cũng không có biện pháp!"
"Ừ", Tiêu Lan cười cười: "Lần sau sẽ cẩn thận."
Diên Mi nghiêng đầu nhìn nhìn, tự trách: "Là ta không tốt, đánh thật mạnh."
Tay phải của Tiêu Lan vẫn còn nắm lấy tay nàng, hơi ló ra một ngón tay, ngón cái vuốt ve hai cái trong lòng bàn tay nàng, Diên Mi đối với động tác này vô cùng quen thuộc,không phát ra tiếng làm khẩu hình miệng với Tiêu Lan, "Lan ca ca."
Giữa lông mày Tiêu Lan động động, nắm tay nàng càng chặt hơn.
Mẫn Hành ở ngay bên trái Tiêu Lan tất nhiên là nhìn thấy, không nói lời nào giúp hắnxử lý vết thương một lần nữa.
Dọn dẹp xong, lúc muốn đi ra ngoài, Diên Mi gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Lan, Tiêu Lan thoáng cúi người, hỏi nàng: "Sao?"
Diên Mi hỏi: "Còn màn trướng không?"
"Còn", Tiêu Lan gật đầu, trong lòng hắn đã mơ hồ biết được Diên Mi muốn nói cái gì, cho nên trước khi nàng nói ra đã phân phó: "Cấp cho Mẫn đại phu một bộ, trên ngườihắn cũng có thương."
Mẫn Hành ngừng lại một chút, xoay người nói: "Đa tạ Hầu gia, phu nhân."
Tiêu Lan cười cười, ý bảo Trình Ung tiễn người đi.
Hàn Lâm: "Hầu gia, lão phu nhân nói sau khi Hầu gia xử lí xong vết thương thì qua chỗ lão phu nhân một chuyến."
Tiêu Lan chau mày: "Ta biết rồi, ngươi đi mời Phó đại nhân và Phó công tử tới đây."
Diên Mi ngửa đầu nhìn hắn, giống như muốn nhìn kỹ vẻ mặt Tiêu Lan.
Tiêu Lan tùy ý nàng nhìn, cho rằng nàng lo lắng khi nghe thấy Hoắc thị, nhưng Diên Mi nhìn hắn trong chốc lát lại nói: "Mẫn Hành đã cứu ta, chân là bị thương vào lúc đó."