Kiêu Tế

Thuyết phục


trước sau

Tiêu Lan bị lạnh nhạt một đêm, sớm thức dậy Diên Mi vẫn còn khôngđể ý đến hắn, Tiêu Lan lại cảm thấy hơi buồn cười, ôm lấy nàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, nhất định sẽ mang theo nàng."

Diên Mi liếc Tiêu Lan một cái, nghiêng đầu phồng miệng lên.

Tiêu Lan xoay mặt nàng về, thả nhẹ giọng: "Là lỗi của Lan ca ca, đãquên lần trước chúng ta đã hẹn ước không thể để nàng lại một mình."

Miệng Diên Mi phồng càng lợi hại hơn, không nói gì cả, mãi lúc sau mới ôm lấy thắt lưng Tiêu Lan, vùi mặt vào lồng ngực hắn. 

- - Nàng biết chứ, biết là lần này trở lại Kim Lăng không phải để thăm người thân, mà là đầy rẫy hiểm nguy, Tiêu Lan muốn giữ nàng lại đây thực tế là để bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn muốn đi.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Tiêu Lan vỗ vỗ nàng: "Dùng cơm trước."

Điểm tâm là cháo và bánh tơi, Diên Mi nay đã khôi phục được gần hết, khẩu vị khá tốt, ăn được hai chén rồi theo Tiêu Lan đi thỉnh an, nàng ở lại chỗ Phó Tế, Tiêu Lan thì đi Tây viện.

Tiêu Chân cơm nước xong đang co quắp ở trong phòng cắn răng nổi cáu, - - hai ba ngày liền chỉ uống nước mận chua, răng buốt khủng khiếp, hít thở thôi cũng cảm thấy khó chịu. Thấy Tiêu Lan đi vào, hắnnhư một con cá nhảy vọt dậy, che miệng mắng: "Tiêu Lan ngươi CMNkhông xong với ta đâu! Ngươi cố ý dùng chủ ý ôi thiu này chơi ta có phải không?"

Tiêu Lan cười cười, mang đại mã kim đao ngồi xuống bên cạnh bàn, nhướng mày nói: "Xem ra vẫn là chưa đủ chua, nuốt trôi cơm, có khí lực mắng."

Tiêu Chân cười mỉa một tiếng: "thật sự muốn để bản vương không còn khí lực, ngươi hạ dược phải không?"

Tiêu Lan lắc lắc cổ tay, không chút để ý, "Ninh Vương điện hạ còn biết sao?"

"Phi!" Tiêu Chân giận dữ: "Ngươi CMN không dám!"

hắn còn chưa nói xong, Tiêu Lan bỗng dưng đứng dậy rút trường kiếm bên hông ra, nhắm thắng vào cổ họng hắn ta!

"Ta!" giọng Tiêu Chân hoảng hốt, cách cái bàn tránh thoát một chiêu này, thấy Tiêu Lan thế nhưng lại hướng về ngực hắn, không khỏi trợn mắt hô to: "Tiêu Lan! Ngươi thật sự muốn giết ta?!"

Tiêu Lan không nói lời nào, quét ngang một kiếm về phía chân hắn, Tiêu Chân thấy tư thế hắn là tới thật, cũng chẳng quan tâm nói chuyện nữa, vội vã đỡ.

Trong phòng bịch bịch bộp bộp, chưa tới mười chiêu, kiếm Tiêu Lan đãgác ở trên cổ Tiêu Chân, Tiêu Chân thở gấp: "Ngươi cầm kiếm, lão tử cái rắm cũng không có, không công bằng!"

Kiếm Tiêu Lan đưa về phía trước một chút, Tiêu Chân nhất thời hí mộttiếng, kiếm cứa vào làn da hắn, Tiêu Lan lạnh lùng nói: "Trước mắt ta vốn là đao kiếm, ngươi là thịt cá, ai muốn nói chuyện công bằng với ngươi?"

Tiêu Lan nheo lại mắt, trường kiếm chậm rãi rút đi.

Tiêu Chân sững sờ, đưa tay sờ vào cổ mình, sờ ra một tay máu, hắnliền thở hồng hộc, đưa tay đẩy Tiêu Lan một phen, lại độc ác đạp vào chân giường hai cái, run rẩy chỉ vào Tiêu Lan mắng: "Ngươi ngươi ngươi ngươi thế mà hạ thủ được! Uổng công lúc ta còn nhỏ đối đãi ngươi không tệ!"

Tiêu Lan thu kiếm vào vỏ, nghe vậy lớn tiếng cười, Tiêu Chân là nhất thời tức giận ấm đầu, sau phát giác mình lại lôi chuyện khi còn bé ranói được cũng quá là mất mặt, thế là nhíu mày lại, thuận chân đá lăn cái ghế nhỏ, ngồi thụp xuống giường ngửa mặt lên, một hồi lâu, che cái cổ nói: "Ta biết, ngươi sẽ không giết ta."

- - Nếu không, lúc trước ở trên núi đã không cần cứu hắn.

không phải là Tiêu Lan không thể hay không dám, mà là hắn khôngnghĩ tới điều đó.

Tiêu Chân thực ra đã mơ hồ cảm giác được, Tiêu Lan không giết hắn, nguyên nhân khác nhất định là có, nhưng vào buổi trưa trên núi mấy lần che chắn kia, phần lớn, có lẽ chính là bởi vì tình huynh đệ khi còn bé.

Tiêu Lan đi một vòng trong phòng, dựng bàn ghế bị ngã dậy, cười nói: "Điện hạ đối xử với ta không tệ như thế nào?"

Tiêu Chân bực bội phất phất tay: "Hừ hừ hừ, ta MN đã sớm quên rồi."

"Tam ca ở trong trường thái học thay ta chịu phạt, lúc ta đánh nhau với Tiêu Cư đã giúp ta, còn vì thế mà bị Hoàng thượng trách cứ phạt quỳ nửa buổi chiều; Vinh phi nương nương trong ngày mùa hè đã đưa đồ ăn cho ta, trong ngày mùa đông nhìn tay ta đông lạnh, bôi thuốc cho ta." Tiêu Lan dựng cái ghế cuối cùng dậy: "Mấy chuyện này ta đều nhớ."

Tiêu Chân vừa nãy bất quá là buột miệng nói thôi, kỳ thật có rất nhiều chuyện hắn cũng đã không còn nhớ rõ nữa, mấy năm nay hắn mặc sức ca rượu, chuyện lúc trước có cảm giác đã rất xa xôi, không ngờ Tiêu Lan còn có thể kể ra từng việc một, hắn ngoảnh cổ nhìn lại, nhất thờikhông nói gì.

"Ninh Vương điện hạ", giọng Tiêu Lan có chút lơ đãng, ngồi xuống đối diện hắn, nhướng mày nói: "Hành động của ngươi bây giờ rất khác với trước kia."

Tiêu Chân chà chà mặt, muốn nói câu gì, chợt nghĩ tới một chuyện, nhất thời cả giận nói: "Ngươi vẫn còn nhớ?! Ngươi vẫn còn nhớ mà năm ngoái còn đánh ta thành cái dạng kia!"

Tiêu Lan nhịn không được cười: "Ta khi đó muốn rời kinh, đúng lúc thôi, huống chi khi đó ngươi cực kỳ hỗn đản, ta đánh vậy coi như lànhẹ ."

Tiêu Chân duỗi chân, "Cút!"

Tiêu Lan ném vải bông cho hắn: "Quấn lại đi, vết thương nhỏ, ba, năm ngày là tốt rồi."

Tiêu Chân tức giận băng cổ lại, một tay chống lên giường, nhìn Tiêu Lan từ trên xuống: "Ta biết ngươi hôm nay có chủ ý gì, đến thuyết phục ta."

"Chưa nói tới thuyết phục", Tiêu Lan từ tốn: "Trong đầu Tam ca đều biết, nói dễ nghe thì ngươi là một vương gia, thân phận cao quý, nhưng trên thực tế ngươi hoàn toàn không có binh lực, hai là khôngthực quyền, mấy năm này ngươi đần độn trôi qua, ở trong triều chỉ treo cái hư chức, các đại thần trong triều có khi người còn không biết được hết, bây giờ ta đến nói, thực ra thì không nhiều tác dụng lắm."

Tiêu Chân dài mặt: "Vậy ngươi còn giữ lại ta làm chi? Mau giết đi."

Tiêu Lan cười một tiếng, nhấp một hớp nước mận chua, "Ta muốn cho Tam ca một cơ hội, cơ hội để chấn chỉnh lại bản thân ngươi."

"Shit" (nghĩa đen tương đồng), trong lòng Tiêu Chân động động, ánh mắt lại quét qua Tiêu Lan: "Còn không phải bởi vì nhà mẫu phi ta ở trong triều còn có chút thế lực sao? nói vậy còn dễ nghe hơn."

"Đó xác thực cũng là một trong những nguyên nhân", Tiêu Lan thản nhiên nói: "Bất quá trước mắt trong triều có Thẩm gia, Ngu gia là hai thế gia lớn, còn nhà họ Trần, bất quá có bốn người làm quan trong kinh, chức quan đều không coi là cao. Tân đế vừa mới đăng cơ, Thẩm gia là hoàng hậu, không, hiện phải xưng thái hậu, Thẩm gia là nhà ngoại thái hậu, Tam ca cảm thấy một cửa Trần thị sau này có thể bị gạt bỏ hay không?"

Tiêu Chân không lên tiếng, Tiêu Lan nói tiếp: "Tân đế nhân từ, có lẽ là có thể dung được huynh đệ, nhưng thái hậu thì không nhất định... Như thế, tương lại của Tam ca sau này cũng lắm là giữ một hơi tàn nhưhiện nay, không nói có khi còn hỏng bét hơn. Bản tính của ngươi, vốnkhông phải là ham mê tửu sắc, lúc trước quả thật có nguyên nhân, nhưng sau này, không thể như vậy được, Tam ca vì bình an, sợ cũng phải qua ngày như vậy."

Ánh mắt Tiêu Chân tối sầm lại, tay khẽ nắm chặt, lại buông ra.

Tiêu Lan chọc trúng chỗ đau của hắn, - - Tiêu Chân vốn là một người khiêm tốn nhã nhặn, ôn hoà hiền hậu, khoáng đạt tiến thủ, khi còn bé ở trong trường thái học, người được tiên sinh tán dương nhất chính làhắn, về sau thành bộ dáng cả ngày say khướt làm ai cũng đáng tiếc.

Lúc Tiêu Lan vừa trở về, Tiêu Chân bực bội với hắn, người khác khônghiểu, trong lòng hắn thực ra rất rõ ràng, tức giận này có hơn phân nửa là giận chính mình, Đoan Vương Phủ xảy ra chuyện, Tiêu Lan nhỏ hơnhắn bốn tuổi, lại cũng có thể gánh vác những thứ kia, hắn bất quá là vìmột nữ nhân, sao tinh thần lại sa sút nhiều năm như vậy?

Đặc biệt là lúc biết được Tiêu Lan đã có thể chém giết người Hung Nô, làm hắn đầy bụng hổ thẹn, nhưng phóng đãng đã lâu, tính tình nhất thời thu không trở lại được, càng hổ thẹn, trên mặt ngược lại càng hung ác.

hắn nhếch một bên lông
mày, nhìn Tiêu Lan nói: "Từ lúc ngươi đi ra khỏi Đạo Tràng Tự, ta vẫn đối với ngươi có bất mãn, ngươi biết được nguyên do vì sao không?"

Tiêu Lan suy nghĩ một chút, tuổi nhỏ đến bây giờ, giữa bọn họ cũngkhông có hiềm khích nào quá mức, sau khi hắn vào phật tự, trong mộtnăm đầu, Tiêu Chân còn đến nhìn hắn hai lần, về sau thì lại không đến nữa, tin tức về Tiêu Chân cũng rất ít, hắn lặng yên chốc lát nói: "Tam ca mời nói."

Tiêu Chân thở dài một hơi, cười khổ: "A La không còn nữa."

Tiêu Lan biết hắn đang nói tới ai, - - Ninh vương phi, Đổng Thanh La, khi Tiêu Lan còn bé đã biết nàng, thường gọi "Thanh tỷ Thanh tỷ", nếu như Đoan Vương Phủ không xảy ra việc gì, nàng có lẽ đã gả cho Tiêu Doãn, thành trưởng tẩu của Tiêu Lan.

Nhưng về sau xảy ra chuyện, Đổng gia tất nhiên sẽ tránh họa, cáchmột năm thì nàng gả cho Ninh Vương Tiêu Chân.

Tiêu Lan biết rõ chuyện này, cũng biết về sau Ninh vương phi ốm chết,nói thực thì, Đổng Thanh La cũng không có quan hệ gì nhiều với Tiêu Lan, hắn không thể hoàn toàn cân nhắc ra oán khí của Tiêu Chân lúc trước là vì sao.

Tiêu Chân thất thần một lát, lại tựa như lầm bầm lầu bầu nói: "Ta cũngkhông gạt ngươi, đi chơi xuân năm ấy ta vừa thấy nàng đã ái mộ, ngươi lúc đó vẫn còn là một tên tiểu tử ngốc, cái gì cũng không hiểu được, thế nhưng khi Đổng gia cùng Đoan Vương Phủ ngươi có hôn ước, ta cũng vậy liền thôi, đi làm việc chính sự, rời kinh, mắt khôngthấy tâm không phiền. Nhưng ai biết trên đường về biết được Đoan Vương Phủ gặp chuyện không may, Tiêu Doãn bỏ mạng, ngươi bị nhốt vào trong chùa, tâm của ta cũng không chịu nổi, khi đó ở trong phủ còn vụng trộm khóc một trận, ha ha ha, chuyện cũ như hạt vừng... Lạimột năm sau ta nhịn không được bắt đầu có tâm tư đi cầu hôn, còn cảm thấy có chút có lỗi, xấu hổ nên vào chùa nhìn ngươi, sau đó Đổng gia đáp ứng, gả nàng vào Ninh vương phủ."

"Đêm thành thân đó", Tiêu Chân cười như kẻ điên, "Ta vừa vào tân phòng, trông thấy không phải là mũ phượng khăn voan, mà là mộtthân tố hiếu!(đồ trắng để tang)" hắn cười đến vỗ bộp bộp vào bắp đùi mình: "Nàng chỉ còn nước không có đem bài vị ca ca ngươi ôm vào trong phòng, ha ha ha."

Tiêu Lan mím môi, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" thân thể Tiêu Chân nghiêng một cái, "Sau đó còn có thể như thế nào, là bản thân ta bỉ ổi, thầm nghĩ Tiêu Doãn đã không còn, nàng vừa lạnh lùng lại cứng rắn, ta đối tốt với nàng, ngày dài, chung quy có thể sưởi ấm trái tim nàng, từ từ sẽ đến thôi. Nhưng lại không như mong muốn, ta đối với nàng càng tốt, nàng đối với ta càng lạnh lùng! Tiêu Lan, ngươi hiểu cái loại tư vị đó không? Ngươi không hiểu. Mỗi ngày cẩn thận, thay đổi biện pháp đi làm người vui, đổi lấy lại là chẳng thèm ngó tới, đây cũng không nói là gì, trong phòng ta tùy tiện đều có thể thấy thứ có liên quan đến ca ca ngươi, hoặc là trên giấy viết tênhắn, hoặc là xiêm y theo vóc dáng hắn... hắn thật CMN đê tiện! Ta nếu sớm biết rằng trong lòng nàng đối với Tiêu Doãn có tình cảm sâu nặng như vậy, ta cũng sẽ không cưới nàng, thành toàn tâm ý cho nàng làm ni cô được hay không!? Nhưng ta không biết, Đổng gia cũng không có người nói cho ta biết!"

hắn nói rất kích động, dùng sức tự đấm ngực mình, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể có người nghe hắn nói ra.

Tiêu Lan trầm mặc, chuyện này thật ra không có quan hệ nhiều vớihắn, nhưng hắn biết rõ vì sao Tiêu Chân lại trút giận lên người hắn.

Tiêu Chân tựa hồ cũng biết suy nghĩ của hắn, vành mắt đỏ lên, đẩyhắn một phen: "Ta MN biết rõ chuyện này không liên quan cái rắm gì tới ngươi! Nhưng ai bảo ngươi còn sống chứ! Tiêu Doãn chết, người khác cũng chết, nhưng ngươi còn sống, ta không tìm ngươi thì tìm ai?"

hắn che mắt lại, cười mà như khóc.

Tiêu Chân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện