Sai nha áo đen đứng trên thuyền ô bồng ngẩng đầu lên có thể nhìn boong tàu phía đầu thuyền hoa, ngoài bốn năm thuyền công lười nhác đang ngồi phía đầu thuyền hút thuốc thì không nhìn thấy bất cứ người nào khác. Hắn không nghĩ phải để ý tới mấy người thuyền công làm thuê này, nghe thấy trong khoang thuyền có người đang đánh đàn đứt đoạn, hắn liền hô to về phía bên trong:
- Tiểu Man cô nương Tiểu Man cô nương, có thể cùng Tô tiểu thư nói chuyện một chút được không?
Cửa sổ thuyền hoa mở ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngó ra, nhìn thấy tên sai nha áo đen đang đứng trên chiếc thuyền ô bồng mà gọi sang, không nói gì. Từ đằng sau một ông già gầy gò chừng năm mươi bước tới, nhìn trời một chút, thấy mưa đã ngưng mới hỏi tên sai nha áo đen:
- Trịnh Thập gia tìm Tô cô nương có chuyện gì vậy?
- Phó gia xem thường ta rồi.
Sai nha áo đen chắp tay, hắn họ Trịnh, tên Thập, mọi người gọi hắn là Trịnh Thập gia, hắn cũng thản nhiên nhận. Ông già gầy gò Phó Thanh Hà trước mắt hắn là hộ vệ của thuyền hoa. Tô Mi vừa dừng thuyền bên bờ đê sông, Trịnh Thập tận mắt nhìn thấy hơn chục tên du côn lên thuyền gây rối bị hai tên đồ đệ của ông lão này cho chúng vài quyền, hai chân đá chúng rơi xuống sông. Hai ngày nay, người dân trong huyện đều xì xào chuyện Phó Thanh Hà là một võ sư có tiếng của Giang Ninh. Ban đầu còn mở võ quán tại Giang Ninh, vì gia sản lụi bại nên mang theo vài đồ đệ làm hộ vệ cho xướng môn.
Trịnh Thập nghĩ thông ra, thật đúng là giả tạo, tiện hộ huyện Bạch Sa cũng không có hứng xem đàn ca nhảy múa, đối với hắn mà nói danh tiếng của Tô Mi tuy rất lớn, nhưng cũng chẳng khác gì so với những cô gái giang hồ đi bán nghệ, cố tình làm giọng điệu này để làm nũng với quan. Trước mặt Phó Thanh Hà gã không dám lớn tiếng, chỉ nói:
- Phủ quân Đổng Nguyên đại nhân ở trong huyện, đối với nghĩa cử của Tô cô nương có chút.... thậm chí là rất cảm phục nên cố ý mở tiệc để cảm tạ, chỉ muốn mời Tô cô nương tới thưởng rượu ngắm hoa.
Trịnh Thập cố hết sức nói lại những lời nho nhã của Đinh Tri Nho, chỉ có điều trên đường đi đã quên mất một ít nên nói ra những câu khô khan như vậy, phút cuối lại thêm một câu làm lộ ý đồ của Đinh Tri Nho. Ánh mắt hướng về khoang thuyền, bên trong cửa sổ hoa thấy thấp thoáng những tà áo xanh nhưng không nhìn thấy mặt người. Trong bụng gã nghĩ, qua đêm với Hồng Thúy, người đứng đầu trong số những cô gái đẹp của huyện Bạch Sa cũng chỉ mất hai lượng bạc, nghe các cô gái trên thuyền ca hát gảy đàn còn đắt hơn là cùng Hồng Thúy năm đêm. Đúng là người đến từ Giang Ninh, thật không đơn giản.
- Xin Trịnh Thập gia chờ một lát, Tô cô nương đang thu xếp dụng cụ đàn.
Phó Thanh Hà hơi nhíu mày, lại không thể quá đà đắc tội với quan bản địa liền để Trịnh Thập đứng một bên rồi quay đầu lại hỏi người hầu nam trẻ tuổi đang đứng đầu thuyền ô bồng:
- Lâm công tử nhà ngươi sao rồi?
- Thân thể thì không có gì lo ngại, chỉ là cả ngày chỉ biết ngồi đờ ở kia, như là người mất hồn vậy, cũng không ra ngoài gặp ai.
Người hầu nam áo xanh trẻ tuổi thờ ơ trả lời, giọng điệu đối với cái gọi là Lâm công tử kia cũng không tôn trọng cho lắm, còn lộ chút vẻ chán nản phiền toái.
Phó Thanh Hà cười nói:
- Ngươi hãy cầu xin Trịnh Thập gia vào trong thành xem có vị lang trung nào có thể cứu được không. Hại Lâm công tử như vậy, Tô cô nương cũng áy náy không yên.
- Hắn tự mình rơi xống nước, liên quan gì tới Tô cô nương chứ, hai ngày nay còn may mắn được Tô cô nương giúp đỡ.
Người hầu nam áo xanh trẻ tuổi nói, lại hỏi nhà thuyền đã giúp đỡ tiên dược:
- Dược tiên tốt không?
Người hầu nam áo xanh trẻ tuổi không nhịn được oán giận nói:
- May mà không chết, cũng giữ được mạng của hắn bình an trở về, tôi cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, nếu không tôi trở về chắc sẽ bị lột da mất
Lâm công tử mà ba người này đang nói tới , là một thư sinh hai mươi mới bước ra ngoài đời. Hắn đang ngồi trong khoang thuyền của chiếc thuyền ô bồng, khoang thuyền nhỏ hẹp, ánh sáng u ám, sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt.
Hắn là Lâm Phược, con trai của đại tộc Lâm gia phủ Đông Dương, huyện Thạch Lương. Đầu mùa thu tới lưu kinh Giang Ninh tham gia kỳ thi hương, lúc yết bảng mặc dù nói là miễn cưỡng được liệt vào cuối bảng nhưng cũng là người may mắn trong ba ngàn sĩ tử Giang Đông tham gia kì thi. Sự may mắn của hắn, tòa Giang Đông mười một phủ, mười sáu huyện ba năm nay cũng chỉ có một trăm năm mười mấy người.
Ngày yết bảng kỳ thi hương, chiếu theo lệ thường, quan viên địa phương phải tổ chức lộc minh yến chúc mừng thi hương tân khoa cử nhân ( bởi vì trong yến tiệc phải ngâm xướng đoạn thơ lộc minh trong “Kinh thi tiểu nhã” nên dần dần gọi là lộc minh yến tiệc). Năm nay, không khí có vẻ ủy mị, lộc minh yến cũng mời ba mươi năm danh ca tới góp vui, Lâm Phược ở lộc minh tiệc này lần đầu tiên gặp Giang Ninh danh kỹ Tô Mi đã bị hút mất hồn, chìm đắm vào vẻ đẹp của Tô Mi mà không có cách nào thoát ra được. Sau khi yết bảng, Lâm Phược vì Tô Mi mà lưu lại Giang Ninh nửa tháng. Tô Mi được thương gia giàu có Đỗ Vinh mời đến góp vui cho đại thọ sáu mươi tuổi của cha, Lâm Phược cũng một mực thuê thuyền lá mang theo tùy tùng tới đây.
Đêm mấy hôm trước, hắn muốn trèo lên đỉnh mái thuyền ô bồng nhìn trộm Tô Mi gảy đàn, không may trượt chân ngã xuống nước, tới khi cứu được lên bờ thì đã ngưng thở rồi. Vốn dĩ đã làm một con quỷ chết chìm rồi, nhưng điều không thể tưởng tượng được chính là, sau một giấc mộng hoang đường hắn lại tỉnh lại làm ấy bà liệm được mời đến sợ chết khiếp.
Lâm Phược ngồi ở trong khoang thuyền, lúc này hắn cảm giác mình như một người khác, hoàn toàn không thuộc về thế giới này, có một cái tên khác là Đàm Túng.
Mũi thuyền phía trên bến tàu rung lên khe khẽ, hắn theo bản năng che nhanh ngực lại, giống như viên đạn kia từ ngoài cửa sổ bắn tới trong giấc mộng vẫn còn đây khiến hắn cảm thấy đau đớn, cảm giác này rất rõ ràng.
Tựa hồ như là một giấc mộng cho dù có tỉnh lại cũng không thể thoát ra được, trong mộng hắn gọi là Đàm Túng, sau khi gia nhập quân ngũ vài năm thì xuất ngũ trở về quê hương cùng người nhà di dân đến hải ngoại, đó là một thành phố toàn người Hoa sinh sống, không có gì khác biệt với trong nước, cho dù trở thành công dân hạng ba thì cũng không có gì là không quen cả. Hắn làm công ột quán ăn, còn quen thân với một cô gái khá tốt. Nếu không phải đêm đó hắn rời khỏi quán ăn rồi có lòng tốt đưa cô gái mà hắn gặp trên đường tự xưng là Uy Chân tới bệnh viện thì cũng không xảy ra bao nhiêu chuyện sau này.
Đàm Túng không ngờ rằng cô gái đó chính là mồi câu mà đội trị an đã thả ra, hắn bị phạt tạm giam mười lăm ngày, cuối cùng còn phải nộp tiền phạt. Hắn lúc đầu không nghĩ rằng sẽ vướng phải bao nhiêu chuyện thế này, tiền phạt nộp rồi, công vệc mất, người tình cũng đi luôn, so với những cái chết của chiến hữu trong lúc làm việc cơ mật cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng cha của hắn vốn bản tính nóng nảy táo bạo nên nuốt không trôi cục tức này. Ông nghe mọi người xì xào châm biếm vài câu thì đã tức lộn lên muốn động chân động tay, không may ông té từ cầu thang xuống gãy cổ. Sau khi đưa tới bệnh viện chữa trị được hai ngày thì ông qua đời.
Đàm Túng lúc này mới nhận ra việc này nếu không nói rõ ràng thì thật có lỗi với cha của hắn vì trượt chân ngã mà chết, cha của hắn nhất định sẽ chết không nhắm mắt.
Nhiều lần khiếu nại đều không nhận được câu trả lời, Đàm Túng lúc này mới hạ quyết tâm, hắn nhân cơ hội tới trung tâm tắm hơi của hoàng cung Mạn Cốc, bắt cóc cô gái mồi câu và