- Lâm Phược thiếu gia Người hầu mặc áo xanh đẩy cửa đi vào, trong tay hắn bưng một chén thuốc:
- Ngài nên uống thuốc đi, nhà thuyền cũng đã chuẩn bị cháo, Tô cô nương cũng cho người mua nửa con gà để tẩm bổ, ta và mọi người trên thuyền đều không ăn dành cho ngài, ngài ăn cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt, không nên làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Thật vất vả mới có thể giữ được tính mạng, ngài nếu đem thân hình gầy còm này về, Thất phu nhân khẳng định sẽ trách ta phục vụ ngài không chu đáo...
Cửa sổ khoang thuyền đóng chặt, mùi thuốc lập tức bốc lên sực nức.
Nghe Triệu Năng hô một tiếng, Lâm Phược giật mình, trong lòng thầm nghĩ: đúng vậy, mình là Lâm Phược hay là Đàm Túng không còn là vấn đề nữa, cho dù không muốn, mình ở thế giới này chỉ có thể lấy thân phận của Lâm Phược. Hắn theo bản năng tiến nhận chén thuốc, một mạch uống vào bụng, lại uống một ngụm trà cho bớt đắng, lúc này mới nhìn Triệu Năng liếc mắt một cái, nói:
- Ta biết rồi...
Bên ngoài hoàng hôn dần buông xuống, cửa trong khoang thuyền đóng chặt, ánh sáng rất ít, Triệu Năng miệng lẩm bẩm thắp ít nến rồi mới rời khỏi.
Trên thuyền lại truyền đến một hồi đàn không dứt, đêm nay còn một lúc hiến nghệ, Tô Mi đã ở thuyền hoa bắt đầu chỉnh đàn.
Lâm Phược cũng không có hứng thú đi nghe, trong khoang thuyền có một thanh kiếm, bình thường hắn chỉ dùng làm trang sức, hắn gỡ xuống, bấm nút mở khóa trên vỏ kiếm.
- Đăng
Một tiếng vang lên, lay động ánh nến, nhìn thật kỹ, kiếm rất bình thường, thanh kiếm không sắc bén, cũng chưa hề dính máu.
Lâm Phược cầm kiếm làm vài động tác đâm chém, hắn chưa từng dùng kiếm, cũng không quen, muốn dùng võ lực giết người, còn không bằng thanh đao nhỏ 20-30 cm của hắn. Hắn mấy ngày nay hắn có nhìn lén Phó Thanh Hà dạy hai đồ đệ của hắn luyện võ ở đuôi thuyền. Phó Thanh Hà là võ sư nổi danh ở Giang Ninh, nhìn y đánh quyền cũng biết thế giới này cũng không có người gọi là một địch một ngàn, đánh nhau cũng như vật lộn trong trí nhớ kiếp trước của hắn, trên thực tế còn chưa thực dụng bằng đời sau. Lâm Phược phán đoán nếu chính mình khôi phục thể lực, cho dù đối mặt với Phó Thanh Hà cùng hai đồ đệ của hắn cũng có thể thắng.
Lâm Phược không quen dùng kiếm, tuy nhiên cảm giác được hai cánh tay còn có chút khí lực, thể lực như vậy không tồi, không phải loại thư sinh yếu đuối vô dụng.
Hắn tuy nói là con cháu của đại tộc phủ Lâm gia Đông Dương quận Giang Đông, thế nhưng chỉ là con cháu bình thường, cha mẹ cũng chết sớm. Mẫu thân đã mất của Lâm Phược cũng chỉ là nha hoàn của Cố Doanh Tụ - thị thiếp thứ bảy của Lâm gia gia chủ Lâm Đình Huấn, đồng thời cũng là nhũ mẫu của Cố Doanh Tụ. Sau khi Cố Doanh Tụ gả cho Lâm Đình Huấn làm thị thiếp thứ bảy, Lâm Phược nhờ có tầng quan hệ này nên được gia tộc chiếu cố, không phải vất vả như lúc trước, không cần làm việc duy trì kế sinh nhai —— cũng là nhờ hắn đậu kỳ thi tú tài, mới được gia tộc cho ít ngân lượng để chuyên tâm đọc sách. Đi theo hắn là Triệu Năng do Cố Doanh Tụ sai khiến tới chiếu cố hắn.
Lâm Phược nghĩ đến thất phu nhân Cố Doanh Tụ, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ: Cố Doanh Tụ chỉ lớn hơn hắn bảy tuổi, có thể nói hắn và Cố Doanh Tụ đều là do mẫu thân hắn một tay nuôi lớn. Nếu không phải Cố Doanh Tụ gia cảnh sa sút, Lâm Đình Huấn lúc ấy đã năm mươi tuổi nạp làm tiểu thiếp, Lâm Phược chỉ sợ lúc này phải gọi nàng là Doanh Tụ tỷ tỷ. Lâm Phược lần đầu tiên gặp mộng xuân chính là về Cố Doanh Tụ, điều này cũng khiến hắn trời sinh nhu nhược, sau này Lâm Phược vô cùng sợ hãi khi đối diện với Cố Doanh Tụ. Về phương diện khác, trước khi gả cho Lâm Đình Huấn, Cố Doanh Tụ tính tình nhu nhược dịu hiền, sau khi gả cho Lâm Đình Huấn làm thiếp, tính tình lại trở nên cực kỳ kiên cường, thậm chí càng mạnh mẽ hơn bổn phận thê thiếp, cứng rắn nhúng tay vào sự vụ trong gia tộc, điều này làm cho Lâm Phược trời sinh tính yếu đuối càng không dám ngẩng đầu lên trước mặt Cố Doanh Tụ.
Tuy nói Tô Mi xinh đẹp hơn so với Cố Doanh Tụ, nhưng có ba bốn chỗ tương tự, vì vậy lúc Lâm Phược mới gặp Tô Mi liền say mê không rời, không thể tự kềm chế đi theo.
Lâm Phược khẽ lắc đầu thở dài. Kiếp trước Đàm Túng bởi vì giúp một gái điếm dởm, mồi câu của cảnh sát mà trúng đạn bỏ mình, đời này Lâm Phược lại mê luyến một ca cơ, con mẹ nó tính sao lại thế này chứ? Còn không bằng về nhà câu dẫn Thất phu nhân trẻ tuổi mạo mỹ có tiền đồ —— lời này cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, hắn biết nơi đây là thế giới lễ pháp cực nghiêm, loại chuyện này nếu bại lộ kết cục sẽ rất thê thảm. Nhưng mọi chuyện cũng không tuyệt đối, triều đại Thái Tông Hoàng đế không phải công nhiên đem chị dâu phong làm Tiệp dư đưa vào hậu cung? Cũng không gặp ai dám mạo hiểm mạng mình đứng ra giảng đạo.
- Thiếu gia nhà chúng ta đa tạ cô nương đã chiếu cố. Lúc này bên ngoài truyền lại tiếng Triệu Năng nói chuyện cùng người khác.
- Nói có lời cảm tạ, còn không bằng mau mau cút đi; khiến một cử nhân chết đuối, tiểu thư nhà ta quay về Giang Ninh không chừng sẽ bị người ta nhổ nước miếng mà chết đuối... Ngươi cũng khuyên thiếu gia của ngươi đi.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, Lâm Tông nghe giống như nghe đài ở kiếp trước, nàng là thị nữ Tiểu Man bên người Tô Mi. Tiểu Man cực kỳ phản cảm đối với hắn vì hắn chỉ may mắn thi đỗ cử nhân, gia thế bình thường, đối với tiểu thư Tô Mi lại không biết tốt xấu theo đuổi, nhìn thấy hắn nàng cũng không hề có ý hòa nhã gì.
- Tiểu Lolita mười bốn tuổi, không hề làm cho người khác cảm giác đáng yêu.
Lâm Phược ở trong khoang thuyền nghe xong lời nói Tiểu Man lắc đầu than nhỏ.
- Sau khi hắn thi đậu cử nhân, càng ngày càng cáu kỉnh làm sao có thể nghe ta khuyên được?
Triệu Năng ở bên ngoài khoang thuyền bất đắc dĩ nói, trong giọng nói không che dấu bất mãn trong nội tâm.
Lâm Phược nghe xong cũng chỉ cười, nghĩ rằng Triệu Năng cố ý nói nói ở đây là để cho hắn nghe.
Triệu Năng sinh ra ở Lâm gia, ba đời nhà hắn đều làm người hầu trong Lâm gia. Bởi vì xã hội đương thời quy định nghiêm ngặt quan hệ dựa vào thân nhân, gia nhân sống nhiều đời trong gia đình càng có thể được gia chủ tín nhiệm và trọng dụng, Lâm Phược trong kỳ thi trở thành tú tài, địa vị hắn ở Lâm gia địa vị hơn xa so với Triệu Năng.
Triệu Năng mười bốn tuổi đi theo Lâm gia gia chủ Lâm Đình Huấn làm người hầu. Năm nay mười tám tuổi, dáng người hắn tuy có chút gầy còm, nhưng đối nhân xử thế lại vô cùng nhạy bén, vì thế Thất phu nhân Cố Doanh Tụ mới sai khiến hắn hầu hạ Lâm Phược đi thi. Triệu Năng ít nhiều có chút oán hận đối với an bài như vậy, chỉ có điều không dám đắc tội Thất phu nhân, dọc theo đường đi đối xử với Lâm Phược cũng không tử tế cho lắm.
Triệu Năng thật không ngờ Lâm Phược chó ngáp phải ruồi đậu kỳ thi hương này, trở thành cử nhân là có thể làm quan, lấy thế lực Lâm gia, tất nhiên có thể khiến Lâm Phược trở thành quan nhỏ ở huyện nhà. Nghĩ đến địa vị Lâm Phược ở Lâm gia về sau, thái độ Triệu Năng mới chuyển biến, nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng gọi: “Lâm Phược thiếu gia” tất nhiên oán khí tích tụ sau lưng cũng vẫn chưa giảm đi bao nhiêu.
Lâm Phược quyết định ngày mai sẽ rời khỏi huyện Bạch Sa, Tô Mi sẽ trở thành mây gió thoảng qua trong trí nhớ của hắn. Hắn nghĩ rằng mấy ngày này được nàng chiếu cố rất nhiều, vừa mời thầy thuốc vừa lo thuốc, tiền cơm áo cũng lo dùm, nói chung cũng không thể không nói một tiếng trước khi đi, tất nhiên hắn cũng không để ý đến mấy câu Triệu Năng mắng hắn. Lâm Phược đem kiếm đặt trên bàn, đẩy cửa khoang thuyền đi ra, gặp Tiểu Man - thị nữ của Tô Mi. Tiểu Man đang đứng cuối thuyền nói chuyện cùng Triệu Năng, liền nói với nàng:
- Mời cô nương nói cho Tô cô nương một tiếng, Lâm Phược mấy ngày khiến nàng gặp không ít phiền toái, tính sáng sớm ngày mai đi thuyền quay về Đông Dương, mấy ngày này xin cám ơn nàng đã quan tâm...
- A!
Lâm Phược đột nhiên đi ra khiến Tiểu Man hoảng sợ, Lâm Phược không đợi Tiểu Man trả lời hắn, liền hướng sang Triệu Năng trầm giọng khiển trách nói:
- Nói chuyện ít đi cũng không chết được! Ai nói ta tính tình cáu kỉnh lên?
Trên đường đi, Triệu Năng chưa thấy Lâm Phược khiển trách nặng nề như vậy, đột nhiên quở mắng y, y rất tức giận, đang muốn phát tác thì thấy Lâm Phược lạnh lùng nhìn mình ánh mắt so với trước đây rất khác nhau. Y ngẩn người, trong lòng cuối cùng hiểu được Lâm Phược là chủ, y là người hầu. Lâm Phược sau khi thi xong cũng không giống như xưa, ngày thông báo kết quả thi hương, chủ sự Lâm gia ở Giang Ninh liền đặc biệt đưa tới hai mươi lượng bạc để tiêu dùng. Triệu Năng phải khống chế sự tức giận trong lòng, nhưng Lâm Phược trách cứ y trước mặt Tiểu Man khiến y cảm thấy thẹn không biết làm thế nào, cổ mặt đều đỏ lên, người đứng ở nơi đó cũng không biết phản ứng như thế nào.
Lâm Phược nói lời này cũng ngấm ngầm nói bóng gió, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Mặt Tiểu Man cũng đỏ bừng lên, nàng biết mình cùng với Triệu Năng sau lưng loạn nói bậy, trong lòng nghĩ: tên vô dụng này từ khi nào thì có đảm lược giáo huấn người khác?
Vốn đang muốn châm chọc hắn vài câu, lúc này làm sao dám nói ra ất mặt? Chỉ nói nói:
- Ta sẽ nói cho tiểu thư nhà ta biết...
- Làm phiền Tiểu Man cô nương...
Lâm Phược chắp tay đa tạ, nhìn Tiểu Man tiến vào trong khoang bẩm báo. Tiểu cô nương trước khi tiến vào trong khoang trước lại quay đầu nhìn lại, hoàng hôn chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc, tính trẻ con vẫn chưa hết, ánh mắt long lanh, da thịt trắng noản, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, thật sự là một tiểu mỹ nhân, khó trách Triệu Năng cao hứng ở đây cùng nàng nói bậy? Nghĩ tới nàng cũng thích nghe Triệu Năng phát tiết oán khí đối với mình, điều này giống như có cùng chung mối thù nên dễ dàng hòa hợp.
Lâm Phược ở đầu thuyền chờ hồi âm, Triệu Năng trong lòng cáu giận lại không thể rời khỏi, đen xạm mặt đứng ở một bên cũng không hé răng. Một lát sau, Tiểu Man quay lại, trong tay chỉ cầm một bọc nhỏ, nàng đứng ở mép thuyền nói với Lâm Phược:
- Hôm nay sẽ khai thuyền, tiểu thư nhà ta còn đang thay quần áo, không tiện đi ra tạm biệt Lâm công tử. Nơi này có chút ngân lượng để đi đường, mong Lâm công tử không từ chối...
Thanh âm nàng mềm mại nói, trên mặt không có vẻ gì, dường như máy móc thuật lại lời Tô Mi. Nàng nghĩ không ra tại sao Tô Mi lại tặng lộ phí cho Lâm Phược trở về.
Lâm Phược sau khi thi hương, chưởng quầy của Lâm gia ở Giang Ninh gửi tới 20 lạng bạc, gần một tháng tiêu xài, cho dù còn thừa một chút, đã ở trong tay Triệu Năng. Loại người hầu này phải giáo huấn cho tốt, không thể bị hắn giữ tiền bạc rồi khống chế mình. Lâm Phược cũng không dối trá khách sáo, tiếp nhận bạc, nói:
-