Từ phòng khách đi ra, Lâm Phược mặt mày ủ dột, không ngờ lại dính phải việc này, biết rõ Tiếu gia nương tử là một ngọn núi cao nhưng Cố phu nhân nhất định muốn hắn tiếp nhận, hắn muốn buông xuôi cũng không được.
Lâm Phược nghĩ tới còn nửa bát cơm chưa ăn xong, lại nhanh chóng quay trở về đuôi thuyền. Tất cả những người khác ăn xong cơm đều đã rời đi, chỉ có Chu Phổ đang ngồi ở đó chờ hắn. Lâm Phược nhìn Chu Phổ cười đau khổ:
- Tôi vừa gặp một chuyện rất khó xử, Cố phu nhân gia phong nghiêm khắc, Tiếu gia nương tử ở Cố gia không có chỗ dung thân, ta phải nhận nàng về làm nữ đầu bếp.
- Có thể giúp việc giặt giũ không?
Chu Phổ cười rộ lên, khi không có người, gã quen ngồi xổm trên ghế.
- Chỉ định phải them tiền.
Lâm Phược bưng bát cơm đang ăn dở lên, ăn hết chỗ cơm canh đã nguội ngắt, vừa ăn vừa cùng với Chu Phổ bàn chuyện:
- Xem tình hình này, Cố gia có thể sẽ lưu lại dịch quán bên ngoài thành Giang Ninh vài ngày, lựa chọn ngày tốt rồi mới vào thành. Chúng ta không thể lãng phí thời gian ở dịch quán cùng với họ, ngươi và Ân Trạch hãy cưỡi ngựa tới Giang Ninh trước đi, nếu có thể tìm thấy Tứ nương tử, Tô cô nương thì báo trước một tiếng. Đợi thuyền tới dịch quán, ta mới có thể cáo biệt Cố gia. Bây giờ thiên ứng đã đen như vậy, ta cùng Triệu Hổ không thể vào thành được nên sẽ ở dịch quán ở tạm, ngày mai vào thành sẽ cùng các ngươi hội ngộ.
- Được, ta cùng Ân Trạch rời đi trước.
Chu Phổ gật đầu đồng ý.
Lâm Phược đánh chén nốt số cơm canh đã lạnh ngắt trên bàn, có tôi tớ tới dọn dẹp, hắn cùng với Chu Phổ đi ra ngoài khoang thuyền.
Bình thường tôi tớ chỉ được ở đuôi thuyền đợi sai khiến, Dương Phác, Mã Triều không thấy bóng dáng đâu, có lẽ là đi vào trong nghe Cố Ngộ Trần sai bảo. Liễu Tây Lâm lên bờ, cùng với đội quân cưỡi ngựa đến. Lâm Phược nheo mắt nhìn đám kị binh dưới quyền của Binh Mã Tư phủ Đông Dương, nhìn qua đã thấy vô kỷ luật, nhưng cũng không giống với dáng vẻ thờ ơ của những phủ quân bình thường. Ba ngày nay, cuộc hành trình tuy có chút gian khổ nhưng lại không hề thấy đám binh sĩ đó oán thán hay giảm nhuệ khí. Lâm Phược nói với Chu Phổ:
- Thật là hiếm có.
- Tên Thẩm Nhung, tri phủ phủ Đông Dương này có chút háo danh. Tần tiên sinh đã từng nói qua về hắn.
Chu Phổ nói, ánh mắt gã đanh đá chua ngoa, biết đám kị binh của Liễu Tây Lâm này kỉ luật nghiêm minh, rất có sức chiến đấu.
- Tần tiên sinh nói trong triều có người kêu gọi triều đình chấn hưng các phủ quân địa phương, phía nam lấy tri phủ phủ Đông Dương Thẩm Nhung và tri phủ Duy Dương phủ Đổng Nguyên là đại biểu, đó là nha môn Tập Đạo Ti. Nghe nói cũng là do Lý Trác sau khi nghe Đổng Nguyên kiến nghị đã tấu lên triều đình để thực hiện. Hai người Thẩm Nhung và Đổng Nguyên hiện nay cũng không hô hào được gì nhiều, nhưng mà trị trị thiên hạ cũng có chút thành tích.
Lâm Phược nhìn bóng của những kị binh thấp thoáng ở giữa rặng liễu trên bờ song, trong lòng nghĩ cái gọi là bệnh nặng khó chữa, Vương triều Đại Việt đã mục nát rồi, trong ngoài đều không yên, thiên tai không ngừng, không phải là một hai quan thần trung thành là có thể giúp đỡ được.
Nói tới số quân ở phủ này, vẫn là thuộc quyền của Binh Mã ti ở các phủ các địa phương, đốc lương, đốc thuế, đốc vận tải thủy cùng với các quan viên tư nhân cần đủ các loại quân lực phục vụ, tất đến phái đi, thực tế và số binh lính tạp dịch kia vô nhị, chiến lực sao mà không suy yếu? Dù có chỉnh đốn quân đội sở thuộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trị an trong thành, chứ đám thổ phỉ tung hoành ở các xã kia chỉ có thể giao cho xã binh áp chế, quét sạch. Điều này cũng làm cho cường hào các địa phương nổi dậy.
Lâm Phược mấy ngày nay cũng chú ý nghiên cứu thời thế, biết được kế sách chấn hưng quân đội ở các phủ của Thẩm Nhung và Đổng Nguyên là muốn hợp nhất các quân địa phương để lấp vào Binh Mã ti ở các phủ, đưa các quân lính có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ ở các địa phương thay thế đội quân đã rơi vào suy yếu ở các phủ. Nhưng cường hào ác bá chiếm thế lớn ở các địa phương, sao có thể dễ dàng đem binh lính ở địa phương giao cho quan phủ khống chế được.
Lúc này biên cương chiến loạn không ngừng, dân chúng Trung Nguyên nổi dậy khởi nghĩa, đám giặc cỏ cũng tung hoành khắp nơi. Nếu như quan phủ các nơi cưỡng chế để thu thập binh lính ở các xã, tất làm âu thuẫn them gay gắt. Đối với tình hình lúc này triều đình cũng không dám mạo hiểm.
Lâm Phược khẽ lắc đầu , Thẩm quyết tâm chấn hưng quân đội ở phủ, Liễu Tây Lâm vừa tìm được này cũng được coi như là tướng tài, nhưng do không gặp thời, sợ rằng thành tích cũng chỉ có hạn mà thôi.
- Lâm cử nhân ở trong này nhìn cái gì vậy?
Cố Tự Minh từ phía sau đi tới, thân thiết bá vai Lâm Phược nói:
- Lâm cử nhân, tôi có việc muốn bàn với ngươi, ngươi nhất định phải đồng ý với ta.
Tin tức ở quê đã bị chặn hết, Cố Ngộ Minh không biết vài ngày trước ở Thượng Lâm đã xảy ra chuyện gì, nghĩ rằng có thể Lâm Phược biết chuyện gì đó. Gã ỷ mình là con cháu của Cố Ngộ Trần, lúc bình thường không hề để mắt tới Lâm Phược. Lâm Phược thấy thái độ của hắn sốt ruột đột nhiên đứng lên, không ngờ gã lại có chuyện muốn nhờ đế mình, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Thấy Tiếu gia nương tử từ trong khoang thuyền ngó đầu nhìn về phía bên này, khuôn mặt như hoa như ngọc hiện chút vẻ ưu tư, trong lòng nghĩ hay là việc này có liên quan tới nàng.
- Chúng ta qua bên này nói chuyện.
Cố Tự Minh kéo Lâm Phược tới mép thuyền.
- Nghe nói thím ta giao Tiếu gia nương tử cho ngươi. Ta muốn thương lượng với ngươi một chút. Sau khi ta tới Giang Ninh cũng không có người chăm sóc, ngươi có thể giao Tiếu gia nương tử lại cho ta không? Ta từ huyện Thạch Lương tới mang theo bên người bốn mươi lạng bạc, cho ngươi một nửa.
Lâm Phược nhìn vào đôi mắt hình tam giác của Cố Tự Minh, tuổi không cao, khuôn mặt cũng được, quai hàm hơi nhọn, đúng là có thể khơi dậy tâm hồn tiểu nương tử của Tiếu Gia Lương. Hắn nói:
- Đường thiếu gia, ngươi xem ta là người không biết tốt xấu sao?
- Ta biết ý của ngươi rồi.
Cố Tự Minh vui mừng cười rộ lên:
- Ngươi không phải muốn sau khi tới Giang Ninh tìm kiếm một cuộc sống tốt sao? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi nói vài lời tốt đẹp với thúc của ta.
Lâm Phược kiên nhẫn nghe nốt lời của Cố Tự Minh, rồi cười nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết tốt xấu đem ân tình của phu nhân đổi lấy hai mươi lạng bạc của ngươi ư?
Cố Tự Minh hơi nao nao, nhìn vẻ mặt tươi cười trêu chọc của Lâm Phược , mặt biến sắc nói:
- Ngươi như vậy là biết tốt xấu sao? Ngươi đợi đấy, thúc thím ta sẽ đối đãi tốt với đứa cháu này hơn hay là sẽ đối đãi với con cháu Lâm gia đã đấu với Cố gia ta mấy chục năm nay nhà ngươi hơn.
Cố tự Minh chịu nhục bỏ đi.
Lâm Phược khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ những cô gái xinh đẹp thường là mầm tai họa.
Nhìn Cố Tự Minh đi vào trong khoang thuyền, Tiếu gia nương tử mới đi tới, nhún mình hành lễ, giọng nhỏ nhẹ nói;
- Đa tạ Lâm đại nhân thu nhận nô gia.
- Nàng vốn không muốn làm nữ đầu bếp, tại sao lại lên thuyền vậy.
Lâm Phược khó hiểu hỏi.
- Làm gì có chuyện chuyện gì