Tiểu Man vui mừng vẫy tay về phía Lâm Phược, lúc nhìn thấy Cố Quân Huân cùng đi với Lâm Phược và Cố Ngộ Trần trong lòng thấy hơi nao nao, trong chớp mắt cô cũng nhận ra đó là một cô gái đang giả nam trang giồng mình, trông cô ta có vẻ lớn hơn mình vài ba tuổi, trông ánh mắt của Lâm Phược rõ ràng là rất thân mật, cánh tay đang giơ lên vẫy bỗng chốc như sững lại.
Cố Quân Huân lững thững đi theo đến bến nghe Lâm Phược cùng cha mình đang bàn chuyện thời thế, đều là những chuyện mới mẻ mà anh của cô cùng đám người Dương Thích không bàn luận nổi, trong bóng chiều, cô đi theo phía sau, sự táo bạo vô tình không thể kiềm chế được, hai tròng mắt đen láy bất giác cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Phược. Cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt của Tiểu Man.
Lâm Phược thấy Tiểu Man giả trang nam nhi đứng đợi mình ở bến sông cũng thì rất vui mừng, bước nhanh tới, nhìn xung quanh không thấy có Tô Mi và Tứ nương tử nên hỏi:
- Sao nàng lại ở đây vậy? Nàng ở đây một mình à?
- Cô ta chính là Huân tiểu thư của nhà họ Cố à?
Tiểu Man tránh cánh tay của Lâm Phược, lại quay đầu lại nhìn Cố Quân Huân một cái, cái trán ngọc ngà hơi ngẩng lên, con ngươi tinh tú như ngọc đang nhìn chăm chú Lâm Phược trong bóng chiều giống như là đang xác định thân phận của Cố Quân Huân, lại như là chỉ thuận miệng nói với Lâm Phược một câu như vậy.
Cố Quân Huân cũng nhận ra người đang ở bến sông cùng Lâm Phược là một cố gái, cô đang tò mò đánh giá đối phương, thấy cô ta thân thiết với Lâm Phược như vậy nên người nhát gan thẹn thùng như cô cũng không chủ động chào hỏi đối phương.
Tiểu Man tuy nói bị chiếc áo trắng bó người lại, nhưng trong bóng chiều trông nàng vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày của một cô gái thế nào cũng không thể che giấu được, trông vô cùng dịu dàng quyến rũ, nếu so sánh nàng với tiểu tử Cố Quân Huân thì trông nàng có phần nữ tính hơn, ai mà chẳng nhìn ra nàng là một nữ nhi đóng giả trai chứ.
Cố Ngộ Trần cười vang đứng lên nói với Lâm Phược:
- Ngươi nói ở Giang Ninh có hai bằng hữu có thể nương tựa, hóa ra là có người đẹp ở đây, khó trách Phu nhân giao cho ngươi Tiếu gia nương tử làm đầu bếp nữ ngươi lại ra sức khước từ, hóa ra là sợ người đẹp hiểu nhầm. Cái này ngươi có thể yên tâm, ta có thể làm chủ cho ngươi.
Tiểu Man và Cố Quân Huân lớn lên trong hai hòan cảnh hoàn toàn khác nhau: khi vợ chồng Cố Ngộ Trần bị lưu đày, Cố Quân Huân và anh trai ở trong phủ của ông ngoại Thang Hạo Tín nhận được sự chăm sóc hết sức chu đáo, đến bây giờ vẫn là một tiểu thư không hiểu sự đời, Tiểu Man từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào lầu xanh làm gái, kinh nghiệm, tâm tư đều thành thục hơn Cố Quân Huân, hơn nữa đôi lông mày của Tiểu Man toát ra một vẻ vô cùng quyến rũ, nếu để nàng và Cố Quân Huân cùng giả trang nam nhi đứng cùng nhau, vóc dáng cũng cao bình thường, tuy nói nàng so với Cố Quân Huân còn ít vài ba tuổi nhưng lại càng có thể nhìn thấy nét thanh xuân trong dáng vẻ của nàng.
Lâm Phược có thể cảm nhận được hàm ý trút được gánh nặng trong lòng trong lời nói của Cố Ngộ Trần, trong lòng khẽ than: Cố Ngộ Trần đối với Phu nhân cũng coi như là kính trọng như khách.
Bản thân Cố Ngộ Trần cũng tự nhận thấy mình quá lộ liễu, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đây là tiểu thư nhà ai vậy? Huân nhi đến Giang Ninh cũng không có bạn gái nào, từ nay khi nào ngươi tới phủ thì hãy dẫn cô gái này tới chơi cùng Quân Huân.
Ông ta lúc trước cũng đang lo lắng việc giao Tiếu gia nương tử cho Lâm Phược làm đầu bếp nữ. Một là thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết tràn trề, một góa phụ xinh đẹp mê người. Tuy nói rằng Tiếu gia nương tử có bổn phận thủ tiết nhưng lại không hề bị trói buộc bởi ân tình, cái gọi là bổn phận rõ ràng là rất bạc bẽo. Tuy rằng Lâm Phược cũng là cũng là quân tử đọc sách thánh hiền hiểu được đạo nghĩa nhưng khi đứng trước một mĩ nhân mê hồn người thì đạo nghĩa này cũng không còn là gì nữa. Cố Ngộ Trần nghĩ hai ngừơi lúc đầu có thể kiềm chế được nhưng thời gian kéo dài, củi khô mà gặp được lửa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, như vậy thì tâm huyết của Lương Tả Nhâm sẽ tác thành cho người khác rồi, nếu nói trong lòng Cố Ngộ Trần không chua xót thì là tự lừa dối mình. Giờ nhìn thấy trên bến sông có một cô gái xinh đẹp đang đứng đợi Lâm Phược, có lẽ cô gái này là người yêu do Lâm Phược khi tham gia thi Hương ở Giang Ninh gặp được, Cố Ngộ Trần cũng thấy nhẹ nhõm đi chút ít, trong lòng ông nghĩ: Tiếu gia nương tử tới làm đầu bếp nữ cho Lâm Phược có vẻ như không nguy hiểm như mình nghĩ.
Nghe phụ thân nói như vậy, Cố Quân Huân cũng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Man:
- Vị tỉ tỉ này, Huân nhi lần đầu tới đây, sau này còn nhờ tỉ tỉ chăm sóc nhiều.
Nghe Cố Quân Huân gọi mình là tỉ tỉ, Tiểu Man dựa vào người Lâm Phược, cười cười một cách gian xảo mà không hề nói một lời nào.
Lâm Phược sẽ không để ý Tiểu Man có thân phận gì, nhưng hắn khôn để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý, nếu như để Tiểu Man kết giao với Cố Quân Huân chỉ sợ sau này khi người nhà họ Cố biết được thân phận của Tiểu Man thì kiếp này sợ rằng sẽ không bao giờ nghĩ được tới chuyện bước chân vào nhà họ Cố nữa.
Cố Quân Huân là tiểu thư con quan, Tiểu Man chỉ là một kỹ nữ trong ngõ Bá Ki, sự thật thường tàn khốc như vậy.
Cố Quân Huân đang chờ đợi Lâm Phược giới thiệu cô gái mặt mày tuấn tú trứơc mặt, Cố Ngộ Trần cũng đang muốn biết cô gái này là con gái nhà nào, Lâm Phược cố ý phớt lờ qua vấn đề này, tay đặt nhẹ lên vai của Tiểu Man cười nói:
- Nha đầu này năm nay mới tới tuổi cập kê…
- A …!
Cố Quân Huân không ngờ mình lại gọi cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi là tỉ tỉ, khuôn mặt đỏ lên ngượng ngùng. Mấy ngày đi chung, Cố Ngộ Trần biết được Lâm Phược là một sĩ tử biết giữ lễ nghĩa, tức thì cũng biết đựợc thân phận của cô gái này, ông cười cười rồi không đề cập đến chuyện để cố gái này kết giao với con gái mình nữa, thiếu chút nữa thì đã làm ra chuyện cười rồi.
Tiểu Man cũng là người cực kỳ nhạy cảm, từ ánh mắt của Cố Ngộ Trần liền biết được Lâm Phược khoác tay lên vai mình không phải là muốn thân thiết với mình, chỉ là muốn ám chỉ thân phận của mình cho người khác biết, sự vui mừng trong lòng tự dưng trở nên thê lạnh, nỗi buồn tự dưng trào lên, cô nghiêng nghiêng bả vai để tránh né cánh tay của Lâm Phược. Trong bóng hoàng hôn, khuôn mặt xinh như ngọc của cô che giấu một nỗi buồn ảm đạm.
Lâm Phược nhìn nàng trong lòng thương xót nhưng bây giờ không phải là lúc an ủi nàng.
Những dịch thừa đang đợi ở trước bến nghe những người trên thuyền nói người trung niên mặc áo bào đang đi trên đường mới đúng là Án sát Phó sứ Cố đại nhân thì vội vàng đi tới thỉnh an, xe ngựa đã chuẩn