Cô gái trẻ khóc lóc kể lể ra hết, chịu đựng uỷ khuất khóc không thành tiếng, người thanh niên lại trách mắng nàng nói lung tung, nhịn đau đứng kéo lấy tuổi trẻ nữ nhân đi ra ngoài, cúi đầu xin lỗi cùng Lâm Phược nói:
- Phụ nữ có chồng thường hay khóc lóc kể lể, để công tử gia nghe xong bực dọc, ta gọi là Tiền Tiểu Ngũ, ở điền hưng phường , công tử gia về sau còn có cái gì yêu cầu phụ giúp gì, phân phó một tiếng...
- Từ từ.
Lâm Phược đứng lên, bảo vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ chờ một lát, nói :
- Việc này đều do ta dựng lên, tiền bạc này để cho ngươi mua thuốc trị thương...
Lấy từ trong ngực ra một mảnh khăn lau mồ hôi đem trên bàn một lượng bạc thỏi cùng hơn trăm đồng tiền đều gói lại đưa cho Tiền Tiểu Ngũ.
- Vô công bất thụ lộc, công tử gia không có trách Tiểu Ngũ chậm trễ công việc là tiểu nhân đã vô cùng cảm kích, không thể đối với công tử gia đòi tiền trị thương.
Tiền Tiểu Ngũ kiên trì nói.
- Lời nói này đúng là không tệ.
Lâm Phược mỉm cười :
- Bất quá ta vẫn khuyên ngươi đem tiền này nhận lấy—— cứ cho là ta cho ngươi mượn, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không lấy tiền lãi —— ngươi phải nuôi gia đình sinh sống qua ngày, có vợ con cần phải chăm sóc, mang theo thương bệnh như thế nào có thể đi làm?
Tiền Tiểu Ngũ do dự trong chốc lát, cuối cùng đem tiền bạc nhận lấy, hướng về Lâm Phược hành lễ, rồi hai vợ chồng nâng đỡ nhau đi ra ngoài.
Liễu Nguyệt Nhi sớm nhón chân lại đây xem từ đầu đến cuối, cô đứng ở dưới hành lang tiền viện, đợi vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ ra khỏi sân mới hỏi Lâm Phược :
- Lâm công tử, trong nhà thiếu người làm, ta cũng bị trẹo chân rồi, xem vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ cũng là thành thật trung hậu, vì sao không mời bọn họ phụ giúp vài ngày?
- Ngươi cũng biết chính mình bị trẹo chân?
Lâm Phược mỉm cười, nghĩ thầm Đỗ Vinh hẳn là đã trở lại trong thành Giang Ninh, vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ có hay không thành thật trung hậu, tự nhiên còn muốn bảo Chu Phổ bọn họ tự mình đi xác nhận, không vội cùng Liễu Nguyệt Nhi nói sự tình của vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ, chỉ cùng nàng nói :
- Ta đỡ ngươi trở về phòng nghỉ ngơi ...
- Đa tạ công tử, ta tự mình có thể đi.
Liễu Nguyệt Nhi khẽ cắn môi cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của Lâm Phược, nghĩ đến vừa nãy trong lúc bối rối nắm tay hắn dán tại ngực xấu hổ sự tình, tâm như nai con đi loạn, trong lòng ngượng ngùng không muốn đi, lại sợ hắn có ý nghĩ không an phận, làm sao còn dám để hắn đỡ mình trở về phòng?
Lâm Phược so với Liễu Nguyệt Nhi phải cao hơn một nửa cái đầu, nhìn nàng tuỳ ý đem mái tóc đen bóng vén lên, còn có một chút sợi tóc rối bời rủ xuống trước mặt, làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của cô càng thêm vẻ quyến rũ và tinh xảo, đầu hơi cúi thấp xuống, cặp lông mi thật dài run rẩy, sống mũi dọc dừa thanh tú, có chút khẽ cắn bờ môi đỏ mọng ướt át, có cực đẹp đường cong cảm giác, một cái cằm hơi nhọn nhưng mượt mà và có chút kín đáo, lại có vài phần dí dỏm đáng yêu, thật là hiếm có tiểu mỹ nhân.
Liễu Nguyệt Nhi vịn cột trụ hành lang muốn nhảy về phòng, khó tránh khỏi chấn động ảnh hưởng đến thương chân, đau đến mức cau mày nhăn mặt.
Lâm Phược nhìn không đành lòng, nói:
- Ngươi bị trẹo chân không biết nặng hay nhẹ, nếu không cẩn thận coi chừng bị què chân đó...
Liễu Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy mắt cá chân như bị châm đâm vào, nàng dừng lại nhìn Lâm Phược liếc mắt một cái, trong lòng nghĩ :
- Cho hắn dìu mình về còn không phải là đi cà nhắc nhảy trở về? Lại cắn bờ môi muốn đi về phía trước.
- Thất lễ ...
Lâm Phược lên tiếng xin lỗi, sau đó liền một tay ôm eo một tay bế chân Liễu Nguyệt Nhi lên.
- A!
Liễu Nguyệt Nhi làm sao nghĩ đến Lâm Phược sẽ đột nhiên ôm lấy nàng, giãy dụa muốn xuống dưới :
- Mau buông ta xuống.
- Ta cũng không muốn tìm cái nữ đầu bếp què chân.
Lâm Phược chỉ đem Liễu Nguyệt Nhi ôm lấy, cười nói:
- Liễu cô nương cứ coi như ta là một người thầy lang, chữa bệnh chữa thương không thể tránh thầy lang a...
Liễu Nguyệt Nhi thấy Lâm Phược tuy nói đem chính mình ôm lấy, nhưng cũng là thủ lễ không có đem thân thể của nàng dán chặt đến trong lòng ngực hắn, cũng sợ giãy dụa tiếp sẽ ngã xuống, chỉ nghiêng khuôn mặt ra chỗ khác, xấu hổ để Lâm Phược ôm chính mình trở về phòng, tim đập được càng lúc càng nhanh, lại lo lắng Lâm Phược nổi lên ý nghĩ xâu mà cưỡng bức mình, chính mình nên muốn như thế nào giãy dụa? cái này tưởng tượng làm cho thân thể nàng thậm chí có chút nóng lên.
Lâm Phược trong lòng chỉ nhớ kỹ mắt cá chân Liễu Nguyệt Nhi bị thương, đem nàng đưa về phòng thả cô trên giường, đem giày tất của cô cởi ra xem xét vết thương.
Liễu Nguyệt Nhi vừa cảm giác được cánh tay mạnh mẽ có lực của một người nam nhân ôm lấy eo lưng và chân của mình, chính mình cái mông liền đung đưa ở không trung, sung mãn bờ mông cũng khó tránh khỏi sẽ ngẫu nhiên cọ đến Lâm Phược bụng dưới, cô lại lo lắng Lâm Phược sẽ nhân cơ hội xâm phạm mình trong khi cô không có khí lực giãy dụa, cảm giác được Lâm Phược thở ra hơi thở ở trong trời đêm lạnh lẽo biến thành khí trắng...Liễu Nguyệt Nhi bị Lâm Phược ôm trở về phòng còn có chút ý loạn thần mê, chiếc tất màu trắng cũng bị Lâm Phược cởi được một nửa, động đến vết thương ở mắt cá chân truyền đến cảm giác đau nhức, mới giật mình rút cái chân bị thương về.
- Không nên cử động...
Lâm Phược nắm lấy chân của Liễu Nguyệt Nhi, nhìn chỗ mắt cá chân bị sưng lên một cục to, nhìn qua bị thương không nhẹ.
Liễu Nguyệt Nhi bị Lâm Phược quát một cái giật mình ngơ ngẩn, tựa như bị mị hoặc không động đậy chân giữ nguyên tại chỗ, so với chỗ bị thương truyền đến đau đớn, nàng rõ ràng cảm giác được Lâm Phược dùng lực giữ chắc chân của cô đợi cô không hề giãy dụa sau dùng lực mềm mại xoa bóp lên, còn rõ ràng cảm giác được tay kia của Lâm Phược nhu hoà nâng lên mu bàn chân của mình. Liễu Nguyệt Nhi khuỷu tay lui về phía sau chống lên trên giường, đầu vô lực ngẩng lên hướng về phía sau, một chân dẫm lên trên mép giường, chân kia nằm ở trong tay của Lâm Phược, cô tuy rằng nhìn không tới Lâm Phược, lại có thể tưởng tượng Lâm Phược đang nhìn chằm chằm chân của nàng :
- Tư thế này thật sự làm cho người ta rất thẹn thùng!
- Có đau hay không đau?
Lâm Phược day day trên mắt cá chân của Liễu Nguyệt Nhi
…
Liễu Nguyệt Nhi không kìm lòng nổi phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều, cảm giác này không thể nói rõ đau, lại hình như có cảm giác khác ở nơi nào, chỉ có điều một tiếng rên rỉ yêu kiều này, Liễu Nguyệt Nhi chính mình nghe xong đều cảm thấy quá phận, cả khuôn mặt ửng hồng lên, chỉ nhỏ giọng nói :
- Không đau.
- Ngươi trước nằm xuống, ta lấy chút thuốc trị thương đến giúp ngươi bôi lên...
Liễu Nguyệt Nhi muốn nói không cần phiền toái như vậy, Lâm Phược đã đứng dậy đi chính viện lấy thuốc trị thương, cô lúc này mới gạt bỏ đi trong lòng xấu hổ ngồi dậy nhìn chân bị thương, cũng bị cục sưng ở chân làm cho hoảng sợ, giơ tay xoa xoa, cảm thấy nơi đó đau đớn vô cùng, trong lòng cảm thấy kỳ quái :
- Khi Lâm Phược thay ta xoa bóp, cảm giác kia như thế nào lại dễ chịu hơn nhỉ?
Nghe Lâm Phược cầm thuốc trị thương