Liễu Nguyệt Nhi rửa mặt xong đi tới phía trước, thấy Triệu Hổ, Trần Ân Trạch trong trời lạnh chỉ mặc một chiếc áo choàng ngắn ở trong sân đánh quyền, nhìn bọn họ trên trán đều lấm tấm mồ hôi, quả nhiên cũng không sợ trời lạnh, Lâm Phược và Chu Phổ ngồi ở tay vịn hành lang nói chuyện, thấy Lâm Phược trên đầu gối rút ra khỏi vỏ một cây đao thân sáng như tuyết, quần áo cũng một màu trắng bạc, Liễu Nguyệt Nhi trong lòng nghĩ Lâm Phược sáng sớm chẳng những không chịu đọc sách, đem bả đao trong ngực làm cái gì?
- Chân tốt hơn rồi, quải trượng vẫn muốn dùng sao? Ta và công tử bận tới nửa đêm.
Chu Phổ thấy Liễu Nguyệt Nhi chống quải trượng đi ra, cười nói.
Liễu Nguyệt Nhi còn tưởng rằng chẳng qua Lâm Phược để Chu Phổ làm giúp, không nghĩ tới Lâm Phược cũng giúp đỡ tới nửa đêm, liền nói lời cảm tạ:
- Nguyệt nhi đa tạ công tử cùng Chu gia.
- Không việc gì!
Chu Phổ lơ đễnh phất tay,
- Nàng chân bị thương, hai ngày này không cần chuẩn bị điểm tâm cho chúng ta, về sau để cho Triệu Hổ hoặc Ân Trạch đến làm.
Liễu Nguyệt Nhi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Phược một cái, nàng còn tưởng rằng điểm tâm hôm nay là Chu Phổ bọn họ làm, không ngờ Lâm Phược dậy từ sáng sớm. Nàng cũng không nói thẳng, chỉ cho rằng đây là bí mật giữa nàng và Lâm Phược, loại tâm tư này chính nàng cũng nói không lên lời.
- Hai ngày nay, nàng hãy nghỉ ngơi nhiều, không nên tùy ý đi lại.
Lâm Phược đưa Liễu Nguyệt Nhi trở về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm qua nhìn thấy nàng ở trước cửa sổ thăm dò nhìn sang phòng mình, ít nhiều có chút nghi ngờ khó hiểu, xem ra chính mình lo lắng rồi.
Đưa Liễu Nguyệt Nhi đi, Lâm Phược đem chuyện ngày hôm qua cùng Tô Mi gặp Chu Phổ nói tỉ mỉ một lần, có ba nghìn lượng bạc lót tay của Tô Mi, bốn mươi con ngựa tốt còn lại đó liền không phải gấp gáp đưa ra. Lại nói chuyện của Tiền Tiểu Ngũ, Lâm Phược muốn Chu Phổ đích thân đi một chuyến, xác nhận sự trung hâu thành thực của Tiền Tiểu Ngũ, sẽ không là cái gai của Khánh Phong Hành.
Sáng sớm, Lâm Phược mang theo Triệu Hổ dắt hai con ngựa đi bộ Lại Giang Ninh cùng Tuyên Phủ Sứ ti nha môn Giang Đông lao vào độc, Liễu Nguyệt Nhi cử động không tiện, nên Trần Ân Trạch đành ở lại nhà.
Quan viên địa phương triều đình lấy quyền hạn nặng nhẹ phân chia ba loại chủ quan, tả quan, chúc quan, quan phủ huyện cùng tả quan đều do triều đình sắp đặt, như các chức quan Tri phủ, tri huyện, thông phán, đồng tri, Huyện thừa, giáo dụ…., hoặc do Hoàng đế đích thân chỉ bảo hoặc bộ Lại lựa chọn phái đi, bộ Lại Giang Ninh chỉ có thể giương mắt nhìn, quan lại địa phương cũng không được nhúng tay vào; quan lại các phủ huyện, thì do các nơi Tuyên Phủ sứ ti nha môn nhặt tuyển. Vì chiếu cố mặt mũi nha môn bộ Lại Giang Ninh, quan lại của phủ huyện quận Giang Đông do nha môn bộ Lại Giang Ninh và nha môn Tuyên phủ sứ ti Giang Đông cùng con em huân tộc các nơi nhập học, giám sinh Quốc Tử Giám Giang Ninh cho đến cử nhân công danh đầy mình, tuyển chọn trong các tú tài.
Trên thực tế, Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông và bộ Lại Giang Ninh sau khi từ kinh đô qua phương bắc luôn khắc khẩu không ngừng với các quan lại địa phương, hiện tại đã hình thành thông lệ, quyền chọn nhân sự của bộ Lại Giang Ninh được giới hạn tuyển chọn trong mười hai huyện của phủ Giang Ninh.
Lâm Phược nếu muốn lấy được một chức quan, thì cần đích thân đến hai nha môn này chờ tuyển chọn.
Thứ bậc trong cử nhân, công danh trong người, có được tư cách địa vị, ngược lại không nhất định phải làm quan. Quan viên tích lũy trên công văn của bộ Lại Giang Ninh cũng hơn trăm người, thế nhưng số quan viên hàng năm của mười hai huyện của phủ Giang Ninh thiếu chỉ vài người, cầu nhiều cung ít, nếu muốn đạt lấy một chức quan cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông tốt một chút, nhưng Lâm Phược không muốn rời khỏi Giang Ninh, chỉ có thể ở Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông, Án Sát Sứ ti Giang Đông cùng Đề Đốc Giang Đông ở Ninh Giang mưu cầu lấy một chức quan, cơ hội đó so với đưa một thân một mình đến bộ Lại Giang Ninh còn thấy mơ hồ hơn.
Bất kể là bộ Lại Giang Ninh hay là nha môn Tuyên Phủ Sứ ti Giang Đông, Lâm Phược đều không có biện pháp gì, quay đầu đơn độc rời đi.
Ở trong thành Giang Ninh không được phi ngựa, rời khỏi hai nha môn, Lâm Phược và Triệu Hổ cưỡi ngựa tới ngõ Bá Ki đã qua giờ cơm trưa.
Lâm Phược và Triệu Hổ dắt ngựa vào trước sân, nhìn chiếc xe ngựa dừng trong sân, trong lòng kỳ lạ, thấy Trần Ân Trạch đi ra giúp hắn dắt ngựa, hỏi:
- Có khách ở trong?
Thầm nghĩ rằng nhà Cố Ngộ Trần không thể vào thành nhanh như vậy, lại nói bọn họ cũng không biết chính mình ngày đầu tiên tiến vào Giang Ninh đã đặt chân ở trong này.
- Tú tài, là ta…
Lâm Phược ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Cảnh Trung và vị khách trung niên từ trong phòng khách đi ra. Người trung niên kia hai tay bắt chéo sau lưng, đứng ở trước hành lang cùng Lâm Phược cao giọng nói:
- Nhận được thư báo ở Thượng Lâm, vẫn luôn luôn tính ngày mọi người tới Giang Ninh, Cảnh Trung hôm nay tới đây, mới biết mọi ngươi đã tới Giang Ninh rồi…
- Cảnh Trung ngươi sao lại tới đây?
Triệu Hổ thấy Lâm Cảnh Trung, vui không kìm được, sốt ruột đi qua đi lại kéo tay ở thân thể gầy yếu của gã đánh một cái.
- Có một thuyền hàng hóa vận chuyển tới Giang Ninh, Thất phu nhân sai ta theo thuyền tới đây học hỏi thêm, ta mới tới Giang Ninh hôm qua.
Lâm Cảnh Trung nói, cũng là Thất phu nhân ở trong tộc nắm giữ thực quyền, bằng không không có cơ hội hắn tới Giang Ninh mở mang kiến thức, hắn lại hỏi Lâm Phược:
- Các ngươi sau khi đến Giang Ninh như thế nào không đi kho hàng tìm Mộng Đắc thúc, trước tiên thì ở trong tòa nhà này sao?
Ngoại trừ Tô Mi, Tiểu Man, Tứ Nương Tử , Lâm Phược ở trong thành Giang Ninh đều không có ai thân quen, trước mắt người trung niên này là người quen, ông ta là Lâm Mộng Đắc đại chưởng quỹ của Lâm gia ở Giang Ninh.
Lâm Mộng Đắc ngoài bốn mươi, dáng người to lớn, mặt to mày rậm, trời lạnh ngoài áo dài bên ngoài lại mặc áo choàng da ngắn. Ông ta ở Lâm tộc và bổn gia có quan hệ huyết thống không tính là gần, nhưng ông ta đối nhân xử thế rất có bản lĩnh, làm việc trong tộc rất được Lâm Đình Huấn tin tưởng, vài năm trước sớm tỏ rõ tài năng liền được phái đến Giang Ninh quản lý một phần.
Trước khi Lâm Phược tới Giang Ninh tham gia thi hương, sinh hoạt hàng ngày đều do Lâm Mộng Đắc chăm lo, sau đó trong quá trình thi hương, Lâm Mộng Đắc cũng tự mình chủ trương chi hai mươi lạng bạc cho hắn tiêu dùng, tuy không phải gần gũi nhiều, cũng coi như là người thân thuộc.
- Mông Đắc thúc.
Lâm Phược cũng chào Lâm Mộng Đắc một cách thân mật:
- Thuyền đi chậm, chúng ta cũng hôm qua mới tới Giang Ninh, hôm trước ở trạm Thiên Triều ngủ lại một đêm, mới cùng Cảnh Trung rời đi. Nói cũng khéo, hôm qua vừa mới