Cố Ngộ Trần phải vào thành từ cửa Đông Hoa, thuyền quan đến gần bờ trước cầu Thất Ung.
Dương Bộc và cùng các quan viên của ty án sát Giang Đông, bộ hộ Giang Ninh, bộ hình Giang Ninh đã sớm có mặt trước cầu Thất Ung, xe ngựa nâng kiệu đều đã chuẩn bị ở bên đường.
Lâm Phược từ cửa sông Kim Châu cũng đã cưỡi ngựa đến đây, Cố Ngộ Trần lên bờ, trước khi lên kiệu, phu nhân Cố Dương Thị giúp ngài chỉnh sửa quan phục, nhìn thấy Lâm Phược cưỡi ngựa đến nói:
- Ngươi cũng đến đây ư? Thật tốt, ta muốn tới một vài nha môn, ngươi hãy cùng bọn Tự Nguyên về phủ trước nghỉ ngơi, buổi trưa sẽ cùng thưởng rượu…
- Vậy thần xin tuân mệnh ở lại trong phủ.
Lâm Phược vòng tay hành lễ.
Xét về Hắn nghĩa, ba viện sáu bộ của Giang Ninh cũng giống như Kinh Thành, Cố Ngộ Trần hôm nay chính thức nhận chức, ngoài nha môn các ty ngự sử Giang Đông, bộ hộ Giang Ninh, bộ hình Giang Ninh và đô sát viện Giang Ninh đều có mặt, giao nộp văn thư.
Lâm Phược nghĩ trong lòng, hôm nay thượng thư bộ hộ, thượng thư bộ hình và đô sát viện Giang Ninh e rằng hôm nay đều trốn tránh gặp Cố Ngộ Trần. Trong những viên quan coi gác, phẩm cấp đều cao đến khiếp người, những xét về thực quyền thì đều không bằng vị án sát phó sử Cố Ngộ Trần, hơn nữa Cố Ngộ Trần đang được thế của Sở Đảng Tân Quý, mấy tên quan gác lăng này đều là những kẻ thất bại trong cuộc chiến giành quyền lực, là vật hy sinh. Trong lòng Lâm Phược nghĩ đến việc nếu Cố Ngộ Trần lệnh cho vài nha môn chuyển xuống cũng không mất nhiều thời gian.
Cố Ngộ Trần ngồi trên kiệu bốn người khiêng vào thành, Dương Bộc, Mã Triều và Dương Phiên đều thay quan phục cưỡi ngựa hộ tống. Sau khi chất hành lý lên xe ngựa, Cố Thị, Cố Nguyên và người nhà họ Cố đứng trên cầu Cửu Ung xuất phát về Cố phủ theo hướng cầu Thiên Hán phía Đông thành. So với lúc xuống thuyền, hành lý cũng tăng thêm không ít, xem chừng Cố Ngộ Trần khi dừng thuyền ở Triều Thiên đã thu hoạch được khá phong phú.
Liễu Tây Lâm và binh mã hộ tống Cố Ngộ Trần đến Cố phủ cũng đã hoàn thành chức trách của mình, họ lại tiếp tục qua phía Bắc sông, Liễu Tây Lâm dắt ngựa cáo biệt Lâm Phược: - Quân lệnh tại thân, không thể vào thành làm phiền Lâm huynh nữa rồi, nhưng chắc chắn sẽ có ngày hội ngộ.
Chuyến hộ tống Cố Ngộ Trần tới Giang Ninh nhậm chức, Liễu Tây Lâm cảm thấy con người Lâm Phược không hề có vẻ là người có học thức, nhưng sự thông minh và dũng cảm lại có thể khiến người ta cảm phục, có lòng kết nạp, nhưng nghĩ tới ngày hôm sau Lâm Phược ở Giang Ninh, gã lại phải quay trở lại Đông Dương rồi, cơ hội được gặp mặt thực tế không nhiều, cảm xúc còn lại trong người lúc này có chút không nỡ rời xa.
- Ta đã chuẩn bị cho Liễu huynh và các vị huynh đệ một món quà nhỏ, đều là đặc sản của Giang Ninh, không đáng bao nhiêu chỉ là tỏ chút thành ý, hi vọng Liễu huynh và các vị huynh đệ không chê
Lâm Phược sai Triệu Hổ lấy quà từ trên xe ngựa xuống tặng cho Liễu Tây Lâm và các vị kị binh. Liễu Tây Lâm đặc biệt cảm thấy so với sự lạnh nhạt của người nhà họ Cố và theo lẽ tự nhiên thì Lâm Phược lại xem trọng đám Hán quân thô lỗ bọn họ, nhận quà xong cũng không biết nên nói gì.
- Lâm cử nhân, phu nhân kêu ngươi qua.
Lâm Phược nghe thấy nói phía trước có người gọi tên mình liền quay đầu lại nhìn, xe ngựa phía trước có một bà lão vén rèm thò đầu ra hướng về phía Hắn ta vẫy tay, liền dựa vào vai Liễu Tây Lâm nói :
- Liễu huynh lên phía Bắc mọi bề cẩn thận, ta không tiễn xa nữa.
- Đi đi, đi đi, sau này đến thành phủ Đông Dương, nhất định phải viết thư cho ta….
Liễu Tây Lâm nhìn theo xe ngựa phía trước đã chuyển động, bọn họ cũng phải lên thuyền lên phía Bắc rồi.
- Nhất định , nhất định.
Lâm Phược nói theo
Mặc dù đa số quân kỉ trong quân phủ, quân trấn của triều Đại Việt đều đã bị đánh tan, chiến lực khó thắng, thực tế khó có thể xứng với thân phận quân nhân, đội kị binh nhỏ bé mà Liễu Tây Lâm soái lĩnh lại tinh nhuệ hiếm thấy, có lẽ là thành quả chi phủ Đông Dương Thẩm Nhung Đồ đã đạt được, Lâm Phược có thể cảm thấy sự thân thiết và quen thuộc từ họ.
Nghe bà lão phía trước lại lên tiếng thúc giục, Lâm Phược không tiện hàn huyên thêm với Liễu Tây Lâm, thúc nhẹ vào bụng ngựa đuổi theo xe ngựa đã chạy chầm chậm ở phía trước, hướng vào cửa rèm xe ngựa thỉnh an Cố Thị đang ngồi trong xe :
- Phu nhân có việc gì sai sai bảo Lâm Phược ạ?
- Cũng không có việc gì khác,
Cố Thị ngồi trong xe nói,
- Nghe Dương Bổ nói, khi thu dọn nhà mới, ngươi cũng giúp đỡ một tay, vẫn còn chưa nói cảm ơn ngươi.
- Đó là việc Lâm Phược nên làm ,
Lâm Phược nói, Hắn ta biết Cố Quân Huân cũng đang ngồi cùng mẹ mình trong chiếc xe này.
- Thức ăn nương tử nhà họ Tiêu làm ăn ngon miệng chứ?
Cố thị lại mở miệng nói
Lâm Phược hơi sững người ra, bụng nghĩ Cố phu nhân luôn không quên việc uy hiếp này, nếu không mới bảy tám ngày đã hi vọng bà ta thu vào trong phòng cho ta không thành? Hắn ta cố ý hồ đồ nói :
- Đa tạ phu nhân quan tâm, tay nghề nấu ăn của Liễu cô nương rất tốt.
Cố Thị chỉ làm Lâm Phược xấu hổ, bà ta một lòng muốn Lâm Phược đưa người quả phụ mặt hoa da phấn vào trong phòng, cũng là để dễ cắt đứt sự tơ tưởng của Cố Ngộ Trần, đồng thời lại có thể đối phó với chi huyện huyện Thạch Lương, kẻ thù hận tận xương tủy, nhất thời cũng không nghĩ ra điều gì nói thêm với Lâm Phược, bèn hỏi:
- Ta nghe lão gia nói ngươi có học qua sách vở, nhưng kiến thức hiểu biết thì lại hơn người, không biết sau này người tới Giang Ninh rồi định mưu tính làm gì?
Trong lòng, Lâm Phược thầm cảm thấy tiếc thay cho Lương Tả Nhậm, Lương Tả Nhậm đưa Liễu Nguyệt Nhi tới Cố gia là muốn lấy lòng Cố Ngộ Trần, đâu ngờ rằng, ở Cố gia là đàn bà làm chủ, hơn nữa lại đánh một đòn rất mạnh lên vảy của Cố Thị. Lâm Phược cười thầm, nói với Cố Thị qua tấm rèm xe:
- Tại hạ Lâm Phược ở Giang Ninh không có người thân thích, không có quê hương, gặp sự gì cũng không có người thương lượng, phu nhân hỏi, Lâm Phược bèn mạo muội hỏi ý phu nhân…
Ngồi trong xe, Cố Thị hối hận cũng không kịp, bà ta chỉ tiện miệng hỏi một tiếng, không ngờ Lâm Phược lại mượn cớ vun thêm, bà thầm nghĩ: Nói là hỏi ý, nhưng không phải là đang tới cửa nhà Cố gia cầu xin ư?
Cố Thị lạnh lùng đáp:
- Lão gia coi trọng ngươi, có việc gì thì ngươi cứ nói, còn khách sao làm chi?
Hắn nghĩ thầm trong lòng rằng chắc Cố Ngộ Trần đã chịu nhiều uất hận vì bà ta, nguyên nhân chủ yếu để ông ta trở thành người kế thừa của họ Sở, để học hỏi sự đời là vì cuộc hôn