Cố Tự Minh kéo rèm xe, liếc nhìn Lâm Phược đang đi phía trước ngựa, thấp thoáng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn, nghe không rõ hắn đang nói gì, chỉ biết rằng hắn đang cười nói rất vui vẻ với người thím ngồi trong chiếc xe phía trước, trong lòng chợt nhói lên, một cảm giác rất kỳ lạ; rõ ràng thím rất coi thường tên nho sinh này, vậy mà hôm nay sao lại thân mật đến thế ?
Khi xe ngựa tới Cố phủ ở Thiên Hán Kiều Bắc, tám chín người gồm tạp dịch, mã phu, a hoàn, bà vú già được ngự sử giám sát phái tới để nghe sai khiến đều đứng bên ngoài phủ môn đợi được diện kiến chủ nhân mới, lại còn cả mấy tên cầm trống chiêng đứng bên cạnh đang gõ inh ỏi, thu hút đám người quanh đó vây tới xem gia đình nhà quan nhập phủ, đúng là ồn ào. Cố Thị, Cố Tự Nguyên, Cố Quân Huân xuống ngựa phát phong bì lì xì đỏ cho nô bộc cả cũ và mới. Cố Tự Minh nhận thấy Cố Thị dường như khi giới thiệu với những người bên dưới về y không hề coi y như đường thiếu gia, trong lòng thấy xót xa, mặt tối sầm y đi thẳng qua cửa, nhìn thấy Lâm Phược đi sau Cố Thị, đang chỉ hai tên tùy tùng là Chu Phổ và Triệu Hổ ra giúp khuân hành lý xuống xe, y tiến lại nói cay nghiệt :
- Lâm cử nhân giúp đỡ nhiệt tình như thế, sao không để nương tử Tiêu gia tới giúp một tay, hay là không nỡ để kim ốc tàng kiều?
Lâm Phược nhìn Cố Tự Minh một cái, nghĩ bụng tên tiểu tử này đúng là không coi người khác ra gì, hắn đưa ai tới giúp Cố gia đều được, nhưng không được đưa Liễu Nguyệt Nhi tới, đúng là tên tiểu tử này muốn nhắc tới việc đó trước mặt Cố Thị, hắn cười đáp:
- Tại hạ thay Liễu cô nương đa tạ đường thiếu gia đã quan tâm…
Cố Thị nhíu mày nhìn Cố Tự Minh, càng nhận thấy khuôn mặt của y rất đáng ghét, nghĩ Lâm Phược đúng là người độ lượng, cho dù có nói thế nào, Cố Tự Minh vẫn là đứa cháu mà lão gia khá yêu chiều, tuy trong trong lòng không vui nhưng Cố Thị vẫn không tỏ ra tức giận, chỉ nói với Cố Tự Minh:
- Cháu gọi Thiên Kiều tới đây, thím đang có chuyện muốn nói với hai đứa…
- Vâng, thưa thím.
Cố Tự Minh vui sướng quay đi tìm Cố Thiên Kiều- người đang bảo kẻ hầu người hạ mang màn hành lí vào trong nhà, con của Cố Ngộ Trần là Cố Tự Nguyên đứng bên cạnh buột miệng hỏi mẹ:
- Có chuyện gì, sao lại phải gọi cả Tự Minh và Thiên Kiều tới?
- Năm ngoái cha con được nhờ ân huệ của triều đình, Cố gia cũng lại lần nữa trở thành một trong tám thương nhân buôn trà lớn của Đông Dương phủ. Khi chúng ta còn ở Đông Dương, luôn nghe thấy mấy bô lão trong Cố gia phàn nàn, nói gì thì cũng đã thành thương nhân trà, núi trà của gia tộc, trả ở vườn trà, trà thu mua từ dân đều không bán ra khỏi được Đông Dương., chỉ cần bán giá thấp cho Lâm gia thu tiền…
Khi đó Cố Tự Minh kéo Cố Thiên Kiều tới, cung kính đứng trên thềm cửa nghe Cố Thị nói những chuyện liên quan tới trà cho Cố Tự Nguyên, Cố Thị thao thao nói,
- Họ đã phàn nàn trước mặt cha con mấy lần rồi, ta nghĩ cũng phải, nhưng cũng không thể tùy Lâm gia bắt nạt Cố gia, ta đang nghĩ, lẽ nào Cố gia lại không thể bán trà cho các tiệm buôn của nhà khác, sao lại cứ phải trói chặt mình với Lâm gia mới được?
- Những tiệm buôn khác cũng có tìm. Cố Thiên Kiều khi đó đang đứng trên bậc thềm, thật thà đáp, Cũng không biết có phải là đã thỏa thuận hết với Lâm gia hay không, các tiệm buôn khác cũng không nhận trà của chúng ta, chúng ta lại không có khả năng vận chuyển trà ra khỏi Đông Dương để phân phối—Lần này con với chú thím tới Giang Ninh, cũng là muốn tìm một tiệm buôn ở Giang Ninh muốn đưa trà của Cố gia ra khỏi Đông Dương.
- Ta nghĩ các ngươi không cần phải tìm nữa… Cố Thị nói, Lâm cử nhân có một tiệm buôn ở Giang Ninh…Lâm Phược đứng bên cạnh nói thêm:
- Tiệm buôn của tại hạ là hội vận chuyển…
Cố Thị “ồ” lên một tiếng, tiếp tục nói với Cố Tự Minh và Cố Thiên Kiều với giọng dặn dò:
- Ta nghĩ sau này trà của Cố gia giao cho hội vận chuyển là được, các ngươi lúc nào cũng lo Lâm cử nhân ép giá Cố gia…”
Cố Tự Minh nghe Cố Thị nói với tròn mắt thần người, nghẹo đầu nhìn Lâm Phược, ánh mắt vừa có ý nghi ngờ vừa có ý thù địch, hỏi:
- Lâm cử nhân chỉ vào thành trước chúng ta bảy tám ngày, sau lại có thể lấy danh nghĩa để mở tiệm buôn? Hơn nữa Cố gia chỉ cung cấp trà cho ngươi, và chỉ cung cấp trà cho Lâm gia thì có gì khác nhau đâu?
Tuy trong lòng Cố Thiên Kiều cũng có cùng sự ngạc nhiên đó, nhưng mấy ngày trước y đã cùng với Dương Phác và Lâm Phược tới hội quán Đông Dương, nên nhận thấy Lâm Phược cũng có danh tiếng ở Giang Ninh, hơn nữa tính y cũng trầm, tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không muốn đứng ra chống lại ý kiến của Cố Thị.
Sự mỉa mai của Cố Tự minh khiến cho Cố Thị rất phẫn nộ, bà ta kìm giọng hỏi:
- Lẽ nào hiền điệt Tự Minh lo lắng ta bị Lâm cử nhân lừa ư? Hay là ngươi lo ta muốn trả ân tính hai đời của Cố gia cho Lâm cử nhân nên muốn giúp đỡ Lâm cử nhân?
Cố Tự Minh khi đó mới cảm thấy sự vô cùng không hài lòng của Cố Thị đối với y, lòng thấy chút hoang mang, vội biện minh:
-Thím, Tự Minh không có ý đó, chỉ là, chỉ là Lâm Phược cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì trong Thượng Lâm…Vườn trà của Cố gia hơn hai ngàn mẫu, búp trả khô hàng năm sản xuất được cũng gần bốn vạn cân, Lâm Phược làm sao có nhiều tiền để bao tiêu trà của Cố gia?
Cố Thị không biết về việc buôn bán, cũng không biết bốn vạn cân trà đáng giá bao nhiêu, bà ta nhìn Lâm Phược nghi ngờ.
Lâm Phược nhìn Cố Tự Minh, cười vang, nói:
- Giá buôn quan định của bốn vạn cân trà cũng chẳng qua chỉ là hai ngàn lượng bạc, đường thiếu gia có vẻ xem thường Lâm Phược này quá…
Giá buôn quan định là giá chỉ dẫn mà thương nhân trà, chợ trà lấy từ tay người dân, đó cũng là giá chuẩn cơ bản mà quan phủ lấy thuế trà từ đó, giá buôn quan định của trà núi Thiết Mộ Đông Dương là mỗi cân mới là năm mươi tiền, đương nhiên thấp hơn rất nhiều so với giá bán thực tế của trà tại chợ.
Cố Thị nghĩ thầm số lễ vật lần này mà hắn dâng cho Cố gia cũng đã không dưới hai ngàn lượng, số vốn thu mua trà đáng giá hai ngàn lượng của hắn tuyệt đối không nằm ngoài những điều hắn nói, lại nghĩ tới số tiền một ngàn lượng mà mỗi năm Lâm Phược trả, số tiền này cũng đã gần bằng một nửa số tiền thu mua trà, bà ta nghĩ Lâm Phược đúng là rất khảng khái, so sánh thì bà ta càng cảm thấy không thích Cố Tự Minh, bà nói: - Rốt cục có được hay không, còn phải hỏi ý kiến của bô lão Cố gia, ngươi không được la ó ở đây, không muốn phản ứng, Cố Tư Minh nghiêng đầu dăn Cố Thiên Kiều,
- Thiên Kiều, ngươi viết một bức thư viết rõ sự việc này, hôm nay cho người mang tới huyện Thạch Lương, để bô lão Cố gia quyết định.
Cố Tự Minh buồn rầu như bị dội một gáo nước lạnh, cảm thấy lạnh thấu xương tủy; Cố Thiên Kiều thật thà gật đầu đồng ý:
- Đợi thu xếp xong mọi việc