Dù sao Cố Thiên Kiều cũng khá xa lạ với bọn Lâm Phược, nhìn bọn họ thân thiết, gã đứng bên cạnh trong lòng vô cùng hâm mộ. Vốn dĩ trên đường đi bọn họ đã thương lượng việc để Triệu Hổ làm người học việc ở cửa hàng trà, nhưng không ngờ Lâm Phược còn định nuôi Triệu Hùng đi học. Trong lòng gã nghĩ Triệu Hổ cũng chỉ là một người bình thường, nhưng Lâm Phược lại có thể thành tâm đối xử với bọn họ, nếu gã làm việc thật chăm chỉ, sau này chắc cũng không thu kém. Lại thêm lúc nãy Lâm Phược bảo Lâm Cảnh Trung không cần hà khắc đẻ gã có thể nhanh chóng đảm nhiệm chức chủ cửa hàng trà này, khiến gã vô cùng cảm động.
Lâm Phược nhìn thấy Cổ Thiên Kiều đứng ở đó như có suy tư gì, liền nói,
-Thiên Kiều, ngươi đã có gia đình, bây giờ sẽ rất bận rộn, năm sau hãy đón vợ và con trai đến đây luôn. Ngươi yên tâm, tiền lương tôi trả, ngươi tiết kiệm một chút, thì việc sinh sống của gia đình ở Giang Ninh không cần lo lắng…
-Thiên Kiều thay mặt vợ và con trai đa tạ ông chủ.
Cố Thiên Kiều nói.
-Không cần khách khí như vậy, ngươi cứ gọi tôi là Lâm Phược là được!
Lâm Phược hy vọng Cố Thiên Kiều đón vợ con cùng tới Giang Ninh, ngoài việc thuận tiện ra, còn mong hắn có thể an gia lạc nghiệp ở Giang Ninh, và cũng sẽ ít suy nghĩ tới chuyện Cố gia ở Thạch Lương.
Cố gia còn có hơn một ngàn cân trà còn dư, Cố gia cố ý giữ lại, chất lượng trà cũng tương đối tốt, vài ngày nữa sẽ để bọn Ngô Tề mang xe ngựa tới chở. Bọn Lâm Cranh Trung vội vàng quay về, nên chỉ mang theo vài trăm cân trà mà thôi. Cửa hàng trà sắp khai trương, nếu trong cửa hàng không có trà thì không được.
Bảo hai đệ tử của Cố gia và anh em Triệu Hổ đi thu dọn cửa hàng rồi, Lâm Phược, Lâm Cảnh Trung và Cố Thiên Kiều cùng thương lượng chuyện kinh doanh:
-Cảnh Trung còn phải về ở với chúng tôi ở ngõ Bá Ki, cửa hàng trà phải làm phiền Thiên Kiều trông giữ. Những cửa hàng trà trong Giang Ninh chủ yếu là những nhà buôn, suốt ngày ngồi đợi khách hàng đến mua trà…Cách kinh doanh này phải thay đổi một chút.
-Phải thay đổi thế nào?
Lâm Cảnh Trung hỏi. Hắn đã làm thu ngân ở Lâm Ký hai năm, tất cả những hoạt động ở những cửa hàng mà hắn biết chỉ có “Kho chuyển hàng đi, cửa hàng ngồi bán”, ngoài ra còn có những cửa hàng bán rong (những người buôn bán đi khắp nơi) đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tiêu thụ hàng hóa. Gã cũng biết có những cửa tiệm vào những ngày hội chùa lễ tết sẽ tìm những đội kèn trống, đội lân đi khắp thành khua chiêng múa trống, quảng bá tên tuổi của cửa tiệm. Nhưng đối với cửa hàng trà mà nói vẫn là ngồi ở cửa hàng chờ khách tới mua, không biết còn phương thức nào khả thi hơn nữa?
-Mấy ngày nay, hễ rảnh rỗi là tôi lại đến mấy cửa hàng trà trong thành ngồi.
Lâm Phược trong lòng nghĩ phải chịu sự hạn chế của thời đại, nếu đem hết những kinh nghiệm của mấy ngàn năm sau sử dụng hết ở đây, chắc chắn sẽ không được, nhưng có một vài kinh nghiệm có thể áp dụng,
-Có hơn 40 cửa hàng trà nổi tiếng ở thành Giang Ninh này, những cửa hàng đó đều chuyên kinh doanh trà; Những cửa hàng vô danh, ở khắp những con phố lớn nhỏ cũng có trên dưới một ngàn, những cửa hàng này không có sự chọn lựa nghiêm ngặt về chất lượng trà. Mỗi năm mỗi cửa hàng tiêu thụ khoảng hai trăm cân trà, như vậy tổng cộng là hai trăm ngàn cân trà. Tôi cũng đã từng dò hỏi ở Nha môn chuyên về trà, tính thêm cả những buôn bán nhỏ lẻ, với 150 ngàn hộ dân ở Giang Ninh, mỗi năm sử dụng khoảng bốn trăm ngàn cân trà, tức là số lượng trà mà các cửa hàng trà tiêu thụ chiếm một nửa tổng số lượng trà được bán ra…
Nghe Lâm Phược phân tích như vậy, Lâm Cảnh Trung như được khai thông. Trước đây khi gã làm thu ngân ở Lâm Ký, tự cho rằng mình xem xét tình hình cũng rất sâu sắc. Mấy ngày nay hắn cũng suy nghĩ rất nhiều cho việc mở cửa hàng trà này, nhưng thật sự không nghĩ được tới chuyện nhìn tình hình kinh doanh trà ở góc độ cao như vậy.
Ý của Lâm Phược rất rõ ràng, phải thay đổi cách ngồi một chỗ đợi khách hàng. Nhưng cửa hàng trà cũng không thể sử dụng một số lượng nhân viên lớn để đi mỗi nhà trong thành tiêu thụ trà, nếu chỉ tập trung trọng điểm vào những tiệm trà, cửa hàng trà thì được. Những cửa hàng trà khác đều kinh doanh theo hình thức ngồi một chỗ chờ người đến mua, còn ở đây lại kinh doanh theo hình thức mang trà đến tận nhà, đương nhiên sẽ có được ưu thế hơn. Lâm Cảnh Trung nhẩm tính, những tiệm trà, cửa hàng trà ngoài việc dự trữ trà vào mỗi màu trà mới, còn thông thường hai ba tháng mới nhập trà một lần, cũng tức là chỉ cần dùng một nhân viên có thể phục vụ cho năm mươi cửa hàng trà cũng không có vấn đề gì. Và trùm khắp Giang Ninh cũng chỉ cần khoảng hai mươi, ba mươi nhân viên.
Lâm Cảnh Trung càng nghĩ càng hưng phấn, nói:
-Như vậy xem ra, chúng ta phải tuyển nhiều nhân viên mới được…
-Cái này không cần vội, trước tiên cứ đi theo cách này tiến hành từ từ thôi…
Lâm Phược nói. Có những chuyện nghĩ thì rất dễ, nhưng làm thì chưa chắc dễ. Những cửa hàng kinh doanh trà khác, khi nhìn thấy cửa hàng trà khác bán chạy, cũng không thể ngồi im chờ chết. Một khi bên này thay đổi hình thức kinh doanh, bọn họ cũng sẽ thay đổi theo, hoặc sẽ liên kết lại với nhau để khống chế bên này. Hoặc nếu mọi việc đều thuận lợi, thì họ phải lấy một nguồn hàng trà lớn hơn từ đâu? Trước khi mùa trà năm sau vào vụ, trong tay họ chỉ có hơn một ngàn cân trà cũ của Cố gia, nếu mua trà với giá cao từ những cửa hàng trà khác, thì lợi nhuận thu về sẽ giảm đi rất nhiều. Mà những nguồn trà thật sự như vườn trà, núi trà, đồng trà đều bị những nơi thu mua trà tại các địa phương lũng đoạn. Nếu Tập Vân xã muốn mua trà trực tiếp từ các nguồn trà, trừ phi lật đổ được thể chế độc quyền về trà này.
Sự tiêu thụ trà của thời kỳ này cũng là điều khó tưởng tượng đối với những thức uống của ngàn năm sau. Ước chừng đạt đến mức “Quân tử tiểu nhân không ai không uống, người giàu người nghèo không ai không dùng”. Thu nhập về thuế trà của Triều đình mỗi năm cao đạt hai triệu lạng bạc, chiếm khoảng 20% thuế vụ của toàn quốc. Kinh doanh trà cũng giống như kinh doanh muối, thép là những kinh doanh rất lớn.
Lâm Cảnh Trung không nghĩ sâu xa như Lâm Phược, chỉ nghĩ đến những điều trước mắt thôi. Gã cũng không nghĩ đến việc lũng đoạn nguồn hàng của cả ngàn cửa tiệm, cửa