Rượu trong bình hết thì đêm khuya cũng đã tàn, Trương Ngọc Bá đem điếm chủ Tống Ngũ Tẩu gọi đến muốn tính tiền, Tống Ngũ Tẩu nói:
- Tổng cộng ba trăm đồng tiền, Lại Ngũ đã giúp Trương đại nhân trả rồi...
- Ta muốn gã tính tiền cho ta làm cái gì? Ta cùng hắn không có loại giao tình này, đem tiền trả lại cho gã.
Trương Ngọc Bá sai tên người hầu theo sau lấy từ trong túi ra ba trăm đồng tiền đưa trả tiền rượu thịt cho Tống Ngũ Tẩu, cùng Lâm Phược, Lâm Mộng Đắc khoác vai nhau đi ra tửu các(phòng uống rượu bằng gỗ), Trần Lại Ngũ cùng với mấy tên thủ hạ còn đang đợi ở trong sân, nghe được đại khái Trương Ngọc Bá ở trong nhà gỗ lời nói, sắc mặt ngượng ngùng, đứng ở nơi đó muốn tới tiếp đón một tiếng, lại sợ tự mình tìm mất mặt.
Bọn người hầu ở trong sân đem xe ngựa buộc lại cho tốt, ở trong đêm yên tĩnh, tiếng con ngựa khịt mũi hí lên đặc biệt vang dội, Lâm Phược và Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc lần lượt ngồi vào xe ngựa, tiểu nhị trong điếm phụ giúp đem cửa chính mở ra, mới trông thấy Tiền Tiểu Ngũ đang ngồi xổm tại cửa sân phía ngoài, trên người quần áo phong phanh, hai tay khoanh lại ôm quanh cơ thể mà run rẩy, thấy xe ngựa sắp đi ra, chạy đến dập đầu quỳ xuống :
- Vừa rồi Tiểu Ngũ mê muội, ra khỏi cửa mới quên rằng phải dập đầu nói tiếng cảm ơn đối với công tử gia, Tiểu Ngũ cũng không dám chiếm tiện nghi của người khác, chỉ cần Lại Ngũ gia không ép buộc ta cầm cố Vân Nương, gia hạn thêm một chút thời gian cho ta, ta dù phải chết cũng nhất định sẽ đem tiền nợ trả lại cho y...
- Chuyện này có bao nhiêu cần thiết, đáng giá để ngươi ngồi đợi ở ngoài sân đến nửa đêm vậy?
Lâm Phược vội xuống xe đem Tiền Tiểu Ngũ ngồi ở dưới sân gạch lạnh lẽo nâng dậy, cầm tay y kéo lên, mới cảm thấy y ăn mặc thật sự là ít ỏi. Đêm đại hàn, y mặc áo choàng bên trong hai lớp áo vốn không có bao nhiêu lượng bông, cả người lạnh run như bị sốt rét, liền mang áo choàng lông cừu trên người mình cởi xuống khoác lên trên người y.
Trần Lại Ngũ ở bên cạnh thật vất vả chạy đến nói, gã hướng Tiền Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn:
- Ngươi đòi trả tiền, ngươi cho Trần Lại Ngũ ta ở công tử gia trước mặt nói lời nói là thúi lắm?
- Được rồi.
Lâm Phược nói :
- Tiểu Ngũ ở chợ phía đông đã bị ngươi đánh một chút, phải nghỉ ngơi dưỡng thương vài ngày mới khoẻ, tiền lãi liền không tính, y nợ của ngươi tám trăm đồng tiền, ta trước thay y trả cho ngươi, coi như thanh toán xong.
Sai Lâm Cảnh Trung đưa tám trăm đồng tiền cho Trần Lại Ngũ, lại nói với Tiền Tiểu Ngũ :
- Ta muốn mời ngươi về sau chuyên môn cho ta làm chân chạy việc; mặt khác, nhà của ta còn thiếu người làm việc lặt vặt trong phòng bếp, chính là giúp đỡ công việc cho Liễu cô nương, công việc cũng không có gì nặng nề, ngươi với vợ của ngươi nếu không ngại uỷ khuất, sáng mai đến ngõ Bá Ky tìm ta…
Quay lại nói với Tống Ngũ Tẩu :
- Mời Ngũ tẩu cho Tiền Tiểu Ngũ nửa bầu rượu ấm, một cân thịt dê nướng đưa cho y mang về.
Sai Lâm Cảnh Trung đem tiền rượu thịt trả cho Tống Ngũ Tẩu.
Tiền Tiểu Ngũ vừa muốn quỳ xuống, Lâm Phược đỡ lấy y nói :
- Ngươi cũng đã đọc sách vài năm, ta cũng là người đọc sách, giữa chúng ta không cần có phá quy củ này...
Nhìn Tiền Tiểu Ngũ trên mặt nước mắt ngang dọc, than nhẹ một tiếng, chắp tay với từng người ngồi chờ ở trên xe Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc nói :
- Chúng ta đi thôi.
Trước khi lên xe ngựa, lại đưa tay nắm lấy tay của Lâm Cảnh Trung, kéo y lên xe.
Lâm Mộng Đắc nhìn tất cả mọi chuyện, trong lòng than nhỏ, gã mặc dù không biết tình hình của Tiền Tiểu Ngũ, cũng không biết y có tài cán gì. Nhưng nghĩ rằng đêm nay tình hình sảy ra như vậy, Tiền Tiểu Ngũ còn không đem mệnh bán cho Lâm Phược mới là lạ, trong lòng lại nghĩ, đạo lý lung lạc lòng người là đại đa số những thượng vị giả(những người đứng đầu) đều biết. Nhưng biết là chuyện dễ còn làm được hay không mới là chuyện khó, gã thật đúng là không có nhìn đến ai có thể làm được cẩn thận tỉ mỉ như Lâm Phược, gã tự cho rằng mình đã nhìn thấu được tình đời nhạt nhẽo giờ cũng cảm thấy bất ngờ.
*******************
Trở lại Tập Vân Cư thì đêm đã khuya, ngoại trừ Triệu Hổ và Trần Ân Trạch còn giữ cửa, những người khác đều đã ngủ rồi. Lâm Cảnh Trung cảm giác say khó tiêu, hưng muốn lôi kéo Triệu Hổ nói chuyện sảy ra tối hôm nay, Lâm Phược thì trở về trong phòng ngồi xuống, suy nghĩ về những hành động hôm nay có ổn thoả không, sau lại mở sách ra xem. Một lát sau Liễu Nguyệt Nhi bưng bồn nước ấm đi vào:
- Đêm nay phát sinh chuyện gì vậy? Triệu gia huynh đệ nhét mấy thỏi bạc cho ta, bảo là mấy hôm nữa trong thành sẽ có mấy việc khẩn cấp phát sinh, kêu ta dẫn em của y trốn về Cố gia…
- Không có chuyện gì.
Lâm Phược cười nói, đại khái là lúc tối Triệu Hổ nghe từ Tứ nương tử kể lại bên đó phát sinh sự tình liền ra ngoài Phiên Lâu canh giữ đến nửa đêm, , nhìn Phiên Lâu không có gì dị động mới quay về Tập Vân Cư, nghĩ lại thì đêm cũng đã khuya, qua ngày mai tìm Triệu Hổ hỏi lại việc này sau. Lẽ ra chính mình ở bên ngoài làm chuyện gì, phải có sáng có tối mới càng dễ dàng giúp đỡ, chỉ có điều bên người mình nhân thủ có thể sử dụng quá ít, nhìn bộ dáng Liễu Nguyệt Nhi mới tỉnh lại xuống giường, đem nước ấm qua đây, nói :
- Việc này không cần ngươi làm, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi...
- Nam nhân các ngươi, chẳng muốn tự động nấu nước nóng, hơn phân nửa không thèm rửa chân liền đi ngủ, không được vài ngày chăn ổ thối tựa như cái thứ gì, trời mùa đông mà phải giặt chăn đệm, càng chịu tội thêm.
Liễu Nguyệt Nhi ngáp một cái, hơi xấu hổ lấy tay che miệng, ánh mắt xem xét quyển sách trên bàn, cô cũng biết vài chữ, nghĩ thầm:
- Ban đêm không đọc sách thi cử đứng đắn, ngược lại đêm khuya còn có tâm trạng đi đọc 《 Đại Việt luật * ngục cáo 》?
- Đúng rồi, ngươi mấy ngày trước không phải nghĩ đến mời vợ chồng Tiền Tiểu Ngũ tới đây làm thuê sao, ta ban đêm gặp gỡ Tiền Tiểu Ngũ , liền mời vợ chồng y sáng mai tới đây, trong nhà có chuyện gì, ngươi chỉ bảo bọn họ làm trước đi...
Lâm Phược cùng Liễu Nguyệt Nhi nói đến việc này.
- Ừ.
Liễu Nguyệt Nhi trong lòng kỳ quái: mấy ngày trước xem người ta bị ức hiếp thê thảm như vậy, còn không đồng tình với người ta, tự nhiên đêm hôm nay tình cờ gặp mặt lại gọi vợ chồng người ta đến đây làm thuê, thật không biết hắn nghĩ như thế nào ?
Cô trông coi Lâm Phược rửa mặt rửa chân tay xong đem nước bẩn đi đổ rồi mới đi ngủ.
Hôm sau, Lâm Phược không có thói quen dậy sớm, nghe tiếng gà gáy của người ta kêu lên trong ngõ nhỏ, lại nhìn qua cửa sổ giấy thấy trời còn chưa sáng hẳn, trong lòng cảm thấy thực sự buồn bực :
- Ngõ Bá Ki này đều là nơi nhà giàu người ta ở, thế quái nào mà vẫn còn có người nuôi gà trống trong nhà?
Bất kể là Liễu Nguyệt Nhi hay là Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung, Chu Phổ, Trần Ân Trạch bọn họ đều có thói quen nghe tiếng gà gáy thì thức dậy, tuy nhiên khi họ đi qua phòng mình thì đều đi rón ra rón rén,