Lâm Phược cùng Chu Phổ leo lên ngựa theo Dương Thích đi đến Cố phủ.
So với vài ngày trước, người gác cổng ở tiền viện Cố gia có thêm vài tên hộ vệ mặc binh phục đeo đao, Dương Thích gọi tiểu giáo đầu lĩnh tới, nói với gã:
- Đây là Lâm cử nhân...
Giới thiệu qua một chút, rồi không nói thêm gì nữa, liền dẫn Lâm Phược đi vào trong nhà, Chu Phổ giữ ngựa chờ ở tiền viện.
Dương Thích đi được nửa đường gặp bà vú liền hỏi mới biết Cố Ngộ Trần đang ở Cẩn Viên, liền mang theo Lâm Phược đi về hướng hậu viện của ngôi nhà, Lâm Phược giờ mới biết được Cẩn Viên là vườn hoa nhỏ của Cố gia nằm ở phía sau tòa nhà, Cố Ngộ Trần đặt một cái tên rất là lịch sự tao nhã cho khu vườn này. Lâm Phược theo cửa nguyệt đi vào Cẩn Viên, vài cọng mai vàng vắt ngang trước mắt, lại nghe thấy đằng sau có tiếng gọi :
- Cha, ngươi muốn xem sách, ta đem đến trả lại cho người nè...
Lâm Phược kỳ quái dừng bước quay đầu liếc mắt một cái, đã thấy Cố Quân Huân nhấc lên một góc của chiếc váy, lộ ra cặp giày thêu ở dưới váy, quần áo có thêu hoa, vui sướng chạy tới, cánh tay kia còn đang ôm lấy mấy quyển sách.
Cố Quân Huân thấy Lâm Phược quay đầu lại, mới phát hiện mình gọi nhầm người, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng lên, không dám ngẩng mặt cùng Lâm Phược chào hỏi, cúi đầu xuống muốn chạy vượt qua Lâm Phược tiến vào trong vườn, dưới chân bị vấp vào bậc cửa một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mấy cuốn sách cũng bị rớt văng ra đất, nàng thật vất vả vịn lấy mấy cành cây để dừng lại, càng xấu hổ quẫn bách càng không dám nhìn mặt Lâm Phược, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn nhỏ ra máu, hai bên tai đỏ bừng lên một cách kiều diễm, cô nhìn thấy sách nằm ngay dưới chân Lâm Phược, lại thấy Lâm Phược xoay người nhặt lấy quyển sách, cô cũng sẽ không biết xấu hổ đến gần đó nhặt lại sách, chỉ là lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói :
- Mấy cuốn sách đó là cha ta đang muốn đọc…sau đó liền quay đầu chạy ra vườn.
Lâm Phược nhịn không được cười lên, hắn ở ngàn năm sau chưa từng gặp được cô gái nào dễ bị xấu hổ như vậy, đem mấy quyển sách nhặt lên đến, cũng là 《 võ học thất kinh chú 》. Những cuốn sách này ngược lại không chỉ viết về quyền cước quyền thuật, mà bao gồm cả những sáng tác binh pháp tập hợp lại của tiền nhân, danh tướng khai quốc của triều đại Tô Tấn viết sách đã sửa sang lại và thêm vào đó những chú giải và chú thích, có thể nói là nhà quân sự đương thời sáng tác đại hành gia. Bộ sách này trong dân gian hiệu sách là bị cấm in ấn cấm bán, Lâm Phược muốn dùng giá ua một bộ mà không mua được, tuy nhiên Cố phủ có loại này sách cũng không kỳ quái, Cố Ngộ Trần mười năm hoạt động trong quân đội, đối với quân sự binh pháp có hứng thú đó là chuyện bình thường, nhưng không nghĩ tới Cố Quân Huân không có việc gì lại từ cha của cô cầm lấy sách này đọc, chẳng lẽ cô gái thẹn thùng như vậy còn có giấc mộng làm một vị nữ tướng quân hay sao?
Dương Thích nhận lấy mấy cuốn sách từ trong tay Lâm Phược:
- Tiểu thư thật là không nhìn rõ người lại gọi loạn lên...
So với ngày trước, trong lời nói đối với Lâm Phược lễ độ không ít.
Lâm Phược cười cười, nhìn mấy bản thật dày 《 võ học thất kinh chú 》 trong lòng ngược lại có chút xúc động, đi theo Dương Thích vào trong vườn.
Trong góc Cẩn Viên có một ngôi nhà nhỏ bên trong có lò sưởi, Cố Ngộ Trần cùng với con trai Cố Tự Nguyên đang ngồi ở bên trong dùng cơm, Cố Ngộ Trần thấy Lâm Phược đến, hô:
- Đến, đến, đến, chưa ăn điểm tâm thì ngồi xuống uống bát cháo...
Lâm Phược cũng không xa lạ, ngồi xuống để bà vú đứng bên cạnh hầu hạ đưa đến bát cháo ngô rồi bắt đầu ăn.
- Tự Nguyên nói đêm qua ngươi ở Phiên Lâu mời Giang Ninh Binh Mã ti Trương Ngọc Bá uống rượu?
Cố Ngộ Trần hỏi.
- Ân.
Lâm Phược đoán được Cố Ngộ Trần sáng sớm gọi mình lại đây hơn phân nửa là vì việc này, nghĩ thầm Cố Tự Nguyên không nói, Cố Ngộ Trần cũng sẽ từ miệng của những người khác biết được, hắn nói :
- Trước kia Trương Ngọc Bá đảm nhiệm ở Giang Ninh phủ chức Binh Mã ti Tả Tư Khấu tham quân, từng ở dưới chức Án Sát sứ ti đảm nhiệm qua ba năm tri huyện, Lâm Phược sợ đi theo đại nhân Án Sát sứ ti không biết phép tắc, mới hẹn Trương Ngọc Bá ra gặp mặt. Mặt khác, Đông Dương xã đảng, Lâm Phược đối với Trương Ngọc Bá ấn tượng rất sâu, Tập Vân Xã muốn ở Giang Ninh yên ổn, cũng hy vọng có thể mượn nhiều sức của Trương Ngọc Bá... Ngày hôm qua gặp nhau rất vui vẻ, saus khi rời khỏi Phiên Lâu, còn cùng Trương Ngọc Bá tìm một khách sạn ở sâu trong ngõ nhỏ, nghe nói khách sạn kia có món thịt mí mắt dê là số một, ngày hôm qua nhưng lại không được ăn đến, tuy nhiên thịt dê nướng cũng không tồi, khi nào đại nhân rảnh rỗi, Lâm Phược mời đại nhân qua đó uống rượu ăn thịt dê.
Phiên Lâu sự tình không cần phải ... Nói nữa, đem Trương Ngọc Bá sự tình nói một chút sơ lược.
...
Cố Ngộ Trần vừa rồi còn có chút lo lắng, nghe Lâm Phược nói như vậy, liền mỉm cười, nói,
- Tốt, khí trời này ăn thịt dê xua đi cái lạnh rất thích hợp, các ngươi lần sau lại đi, nhớ rõ kêu ta.
Cố Tự Nguyên ngồi ở một bên thấy Lâm Phược miêu tả sơ lược lại không đề cập tới đêm qua hắn gây chuyện sinh sự ở Phiên Lâu uy hiếp Thiếu chủ Phiên Tri Mỹ, liền nói:
- Không nghĩ tới tình hình của ngươi mà vẫn nhàn nhã như vậy, đêm qua ta trở về cùng phụ thân nói qua, phụ thân còn sai Dương thúc mang theo người tới phố Đông Hoa môn tìm ngươi...
Lâm Phược buông xuống bát đũa, hướng Cố Ngộ Trần nói:
- Đại nhân như thế quan tâm, Lâm Phược lại không nghĩ đến cần phải báo cáo việc này. Sau đó liền đứng lên muốn hành lễ.
- Ngồi xuống đi, là ta quá lo lắng rồi...
Cố Ngộ Trần nói ra, lại để Lâm Phược ngồi xuống tiếp tục ăn cháo, liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa.
Cố Tự Nguyên trong lòng buồn bực, nghĩ thầm phụ thân sáng sớm cho người kêu Lâm Phược đến, không phải muốn cảnh cáo Lâm Phược ngày sau ở Giang Ninh không cần quá kiêu ngạo ương ngạnh sao? Dù sao ngày hôm qua từ Phiên Lầu nghe tới những lời bàn tán, giờ phút này ở Giang Ninh trên người Lâm Phược đã đánh lên nhãn hiệu của Cố gia.
Cố Tự Nguyên buồn bực nếm qua điểm tâm, gã là quốc tử học học sinh, sau khi theo Cố Ngộ Trần đến Giang Ninh, liền chuyển nhập Giang Ninh quốc tử học, sang năm tham gia quốc tử thi học kỳ thành tích lấy được loại ưu, mới có thể đến nha môn tiếp xúc đến việc dự khuyết quan thiếu, lúc này vẫn là phải thành thành thật thật đi quốc tử học học tiếp.
- Ta ăn xong đi trước.
Cố Tự Nguyên buông bát đũa, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
- Mới đến Giang Ninh, ta xem ngươi vẫn là đem tâm tư ôn bài vở nhiều một chút.
Cố Ngộ Trần chỉ bảo Cố Tự Nguyên một tiếng rồi để cho y rời khỏi, một lát sau mới cùng Lâm Phược nói:
- Đêm qua vẫn là Dương Phác trở về nói cho ta biết, mới biết được đêm qua Tự Nguyên là được Nguyên Cẩm Sinh dẫn đi Phiên Lâu cùng Thiếu chủ Phiên Lầu còn có phủ doãn công tử Vương Siêu gặp mặt, đứa nhỏ này cuối cùng vẫn không thể thay ta chia bớt gánh nặng...
- Đại nhân đã quá lo lắng, Thiếu quân thông minh hơn người, làm việc cũng có chừng mực, đó vẫn là