Về đến nhà Mộng Uyên liền chạy xuống bếp phụ giúp cho dì Dương.
"Dì Dương, hôm nay có món gì thế ạ?"
"Hôm nay, có canh cá và mấy món mà cô thích ăn nhất."
"Thật ạ.
Nhưng mà cháu ngán canh cá lắm rồi dì có thể đừng nấu nữa được không ạ?"
"Việc này tôi không làm chủ được, hay cô nói với cậu chủ đi."
"Ồ, vậy thì không cần đâu ạ."
Mộng Uyên liền uất ức mà chấp nhận thôi.
"Sao thế, có việc gì không vui sao?"
Mộng Uyên giật mình quay lại thấy Cao Trọng đang đi tới.
Cô nghĩ thật là xui xẻo mỗi lần nói xấu anh, anh đều xuất hiện ngay sau đó liền, liệu anh có nghe phải oan gia của cô không nữa?.
"Dạ không có gì đâu chủ tịch.
Mà sao hôm nay ngài về sớm vậy ạ?"
"Hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe."
"Ngài bị ốm rồi sao? Để tôi xem thử.!"
Mộng Uyên lập tức đặt tay mình lên trán của anh giúp anh xem có bị sốt hay không.
Cao Trọng thì ngơ ngác trước hành động của cô, nhưng vẫn đứng im cho cho làm.
"Cũng đâu có sốt."
"Tôi vẫn chưa nói hết mà, không khỏe là vì hôm nhiều việc nên đâu đầu mà thôi."
"À.Vậy tôi đi lấy thuốc cho ngài."
Mộng Uyên liền tức tốc đi lấy thuốc cho anh, anh còn chưa kịp nói gì.
Cao Trọng mỉm cười mà nghĩ.
[Có phải kiếp trước em là con thỏ không hả?.
Sao em lại nhanh như vậy hả?].
Một lúc sau Mộng Uyên mang viên thuốc đưa đến trước mặt Cao Trọng.
"Ngài uống nó đi, một lát sẽ hết đau thôi."
Dì Dương cùng với Đằng Phong lại lo lắng cho cô.
Cao Trọng ghét nhất là uống thuốc, mà lại còn bị bóc ra khỏi vỏ nữa, họ thấy sắc mặt anh bắt đầu u ám.
Đằng Phong đang định lên tiếng giúp cô thì Cao Trọng đã lên tiếng.
"Được, vậy em lấy giúp tôi ly nước đến đây"
Dì Dương và Đằng Phong không khỏi bàng hoàng mà nhìn nhau.
".....".
Mộng Uyên nhanh chóng mang một ly nước đến.
"Nước của ngài "
Cao Trọng ngoan ngoãn bỏ viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống mà không do dự.
Mộng Uyên đột nhiên nói:
"Ngài không sợ tôi đưa thuốc độc cho ngài uống hay sao?"
"Em không nỡ làm vậy với tôi đâu nhỉ!"
Mộng Uyên cười giả trân với anh một cái rồi bên chén đũa hộ dì Dương.
Lúc ăn cơm Mộng Uyên không hề tập trung ăn mà cứ ngồi nhìn thức ăn rồi ngậm lấy đũa.
Cao Trọng thấy vậy liền buông đũa xuống hỏi cô.
"Không hợp khẩu vị?"
"Không có là tôi hơi ngán món canh cá này quá, muốn được ăn canh gà giống ngài".
Cao Trọng không nói mà cầm chén canh của mình đổi cho cô, Mộng Uyên lập tức vui vẻ.
"Cảm ơn chủ tịch "
"Mau ăn đi, ngày mai sẽ nói dì Dương đổi món canh cho em."
"Thật sao, vậy tốt quá.
Ngày nào cũng ăn canh cá tôi sắp ngán chết rồi."
Bởi vì lúc đầu Mộng Uyên trúng độc nên anh phải cho người nấu canh cá bồi bổ cho cô, nhưng cũng quên mất đổi món khác làm cô phải ngán, là sơ xuất của anh.
Dì Dương và Đằng Phong đứng ở xa nhìn hai người mà cười khúc khích.
"Rõ ràng cậu chủ đã thay đổi vì cô ấy, thay đổi đến khó tin.
Biết quan tâm hơn, cũng không nổi giận, cũng ân cần với người khác hơn.
Ông chủ và bà chủ ở chính suối cũng