Lục Kiều ở trong phòng bếp ăn sáng xong, mới vừa đi đến phòng ngủ phía đông liền bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tạ Vân Cẩn:“Tạ Văn Nghiêu, Tạ Văn Gia, Tạ Văn Thiệu, Tạ Văn Du, các con mang chén đũa của mình tới phòng bếp rửa đi”.
Nửa năm trước Tạ Vân Cẩn đã huấn luyện bốn đứa nhỏ tự mình làm một số việc trong khả năng cho phép, cho nên bốn củ cải nhỏ nghe xong lời cha nói thì không hề phản kháng, ngoan ngoãn đồng ý.
“Vâng, cha.
”Ngoài cửa sổ, Lục Kiều nghe xong lời nói của Tạ Vân Cẩn, vẻ mặt như bị sét đánh.
Bởi vì thẳng đến lúc này nàng mới xác nhận một chuyện, chính mình không chỉ xuyên không mà còn là xuyên sách.
Kiếp trước có một nữ bệnh nhân bị thương nằm viện có mua một cuốn tiểu thuyết để đọc, trong sách có bốn đại vai ác, không chuyện ác nào không làm, giết người không chớp mắt, nhưng mà sau đó bốn đại vai ác bị nam nữ chủ hợp tác giết chết.
Bốn vai ác có một người cha làm thủ phụ, người cha thủ phụ kia vì báo thù thay con con trai mà hóa thân thành BOSS lớn nhất, mãi cho đến cuối cùng mới bị nam nữ chủ xử lý.
Bốn đại vai ác kia có một người mẫu thân ác độc, thủ phụ đại nhân có một thê tử mất sớm.
Người đó tên là Lục Kiều, mà bốn đại vai ác liền tên là Tạ Văn Nghiêu, Tạ Văn Gia, Tạ Văn Thiệu, Tạ Văn Du, thủ phụ đại nhân tên gọi là Tạ Vân Cẩn.
Sắc mặt của Lục Kiều lập tức trở nên khó coi.
Nàng thế nhưng lại xuyên thành người mẫu thân ác độc của bốn đại vai ác, người thê tử mất sớm của thủ phụ đại nhân, nàng đây là xui xẻo tới mức nào chứ.
Lục Kiều đang phát điên, bốn củ cải nhỏ mang chén cùng chiếc đũa ra khỏi đông phòng, trong đó lão đại cầm hai cái, có một cái là chén lớn chứa bánh trứng.
Bốn đứa nhỏ nhìn thấy nàng liền sợ hãi đi nép vào mép tường, bộ dáng thật cẩn thận kia đâu thể nhìn ra bóng dáng của đại vai ác không