Trước cửa, Tạ Nhị Trụ nhìn thấy hết tất cả điều này, hắn nghi ngờ nghĩ, em dâu thứ ba giống như đã thay đổi thành một người khác, nếu cứ như vậy luôn thì quá tốt, vì cứ như bây giờ sẽ luôn khiến cho người ta sợ hãi, chỉ là hắn vẫn luôn cảm thấy nàng dường như nàng đang che giấu điều gì.
Tạ Nhị Trụ không nói câu nào chỉ xoay người rời đi.
Lúc sau Lục Kiều vừa rửa chén vừa suy nghĩ, hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Ở lại nhà họ Tạ thì không thể nào, huống chi mối quan hệ giữa nàng và Tạ Vân Cẩn cùng bốn tiểu tử kia luôn lạnh nhạt, mà nàng cũng không nghĩ đến chuyện sẽ chiếm lấy cha và con của người khácCho nên nàng ở lại nhà này là không được, nhưng muốn đi thì phải làm sao?Lục Kiều suy nghĩ một lúc, nàng chợt nhớ ra nữ tử ở Đại Chu có thể lập nữ hộ, nàng có thể hòa ly với Tạ Vân Cẩn sau đó đến nha môn để lập nữ hộ, và nàng có thể trở về nhà mẹ đẻ của nguyên chủ ở thôn Hạnh Hoa để sinh sống.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để hòa ly, vì Tạ Vân Cẩn còn đang bị liệt, còn bốn đứa nhỏ thì gầy yếu giống như con gà con sắp chết, nếu hiện tại nàng nêu ra ý muốn hòa ly.
Thì Thủ Phụ đại nhân tương lai chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, phải biết hắn chính là nhân vật phản diện, là BOSS lớn nhất trong truyện, cho nên hiện tại không phải là thời cơ tốt.
Tốt nhất là nên chữa khỏi cái chân của Tạ Vân Cẩn rồi hãy rời đi.
Lục Kiều nghĩ như vậy thì đôi mắt cũng sáng bừng.
Đúng vậy, nếu như nàng có thể chữa khỏi chân cho Tạ Cẩn Vân và trong khoảng thời gian này có thể nuôi bốn đứa nhỏ kia trở nên mập mạp, như vậy oán hận của Tạ Vân Cẩn đối với nàng cũng sẽ ít hơn một chút, cho nên đến lúc nàng muốn rời đi thì vị này cũng sẽ không tới mức muốn lấy mạng của nàng.
Sau này bọn họ có mỗi con đường riêng,