Đi mấy vòng quanh sân đua dài, bởi vì nắng quá gắt nên Lạc Tử Khanh rất đau lòng cô gái nhỏ của mình.
- Oánh Oánh, chúng ta vào trong ăn hoa quả nghỉ ngơi trong chốc lát đã nhá.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu, trái tim loạn nhịp mà nhìn người đàn ông đang bị nóng cháy đến phát điên nhưng vẫn nghiêng người che nắng cho cô.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống cần cổ xinh đẹp của hắn, qua xương quai xanh tinh xảo rồi nhỏ xuống mặt nước đang tĩnh lặng trong lòng cô.
Tôn Giai Oánh hơi đỏ mặt mà quay đầu đi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Được sự đồng ý của cô, Lạc Tử Khanh liền ôm lấy cô, thân thể nóng bỏng tì vào nhau.
Đột nhiên Tôn Giai Oánh hối hận vì không đồng ý việc mặc áo giáp đua ngựa, tình cảnh thân mật như thế này cô không muốn để lộ ở bên ngoài đâu!
- Oánh Oánh, anh đi lấy khăn với nước cho em nhé!
Lạc Tử Khanh tự mang đồ ở trong nhà đi.
Đồ dùng ở bên ngoài hắn không an tâm, hắn dùng thì còn được chứ của cô thì nhất định phải bảo đảm là sạch sẽ và tốt nhất.
Lần này hắn không dám sơ ý để cô ở lại một mình nữa, hai bảo tiêu cao to lực lưỡng mà hắn mang theo đều để lại để bảo vệ cho cô.
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, nếu như không muốn cưỡi ngựa tiếp, có thể hai người họ sẽ trở về.
Một ngày tự do thoải mái là Tôn Giai Oánh đã mãn nguyện lắm rồi.
Chỉ cần có một lần liền sẽ có lần hai, lần ba, nhất định cô sẽ không phải trở lại nhà giam lỏng khó chịu đấy nữa!
- Giai Oánh, em là Giai Oánh có đúng không?
Một giọng nam vang lên ở phía trước.
Tôn Giai Oánh nhíu mày, hôm nay đúng là đi ra ngoài không xem lịch hoàng đạo rồi, toàn những người không đâu tiến đến.
Lục Viễn Siêu không tin vào mắt mình, Tôn Giai Oánh đã biến mất hơn bốn năm rồi, lần này gặp được cô ở đây, vậy chứng tỏ cô có gia thế rất cao, hoặc có thể là...!bị phú ông bao dưỡng.
Nghĩ đến đây hắn ta liền trầm mặt xuống, nếu sự thật là như vậy thì người này đúng là không có tư cách đứng dưới ánh đèn sân khấu, hưởng thụ mọi sự ca ngợi của hàng ngàn người.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lâu rồi không gặp thế nhưng có vẻ anh ta sống vẫn rất tốt.
Cũng đúng thôi, người có tiềm năng múa ba lê ở chỗ ấy đâu chỉ có mỗi mình cô cơ chứ.
- Chào
Lục Viễn Siêu cứng họng.
Anh ta xấu hổ mà sờ sờ mũi, trong lòng lại thầm mắng người phụ nữ này không biết điều.
Lúc còn theo đuổi ước mơ múa ba lê thì luôn xoay quanh lấy lòng anh ta, đến bây giờ bị què rồi thì lại giả bộ thanh cao.
Đúng là có hậu trường phía sau có khác.
Sự tự luyến của một kẻ tự coi mình là cao sang luôn lệch khỏi quỹ đạo bình thường của một con người.
Ngoại trừ hắn ta ra thì khi đó ai có mắt cũng sẽ biết người cố ý lấy lòng là ai, Tôn Giai Oánh là cô gái múa ba lê tốt nhất khi ấy, thân thể mềm mại cử chỉ điêu luyện.
Lục Viễn Siêu khi đó tin tưởng rằng cô sẽ mang về một danh hiệu cao quý cho lớp học của hắn, chỉ là ông trời trớ trêu, bây giờ cô gái ấy lại không thể đứng lên được nữa.
Bởi vì lâu lắm không ra ngoài, sức khỏe cũng yếu đi nên nhìn Tôn Giai Oánh trở nên mảnh mai xinh đẹp hơn bao giờ hết, chỉ cần nhìn thôi cũng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Lục Viễn Siêu