Tôn Giai Oánh chán chết mà nằm ở trên giường nghịch điện thoại.
Hôm nay không được đi ra ngoài chơi khiến cả người cô khó chịu vô cùng, người hầu trong nhà cũng không dám tự ý đẩy xe lăn đưa cô đi hóng mát như trước kia nữa.
Lần đó chỉ vì một vết xước nhỏ ở cánh tay trắng nõn của cô mà khiến biệt thự bị thay đổi hết người, gà chó không yên, vậy nên bây giờ chỉ có chờ đợi Lạc Tử Khanh về thì cô mới đi ra ngoài được.
Đừng nghĩ vì sao lại đáng sợ đến như thế, tiền lương hàng tháng đều bằng cả năm đi làm công sở, ai lại muốn vì một điều bất cẩn mà mất việc cơ chứ?
Không tính đến là khi công ty đó biết được bọn họ bởi vì chức trách không vẹn toàn ở Tôn gia nên bị đuổi, bởi vì sau đó bọn họ sẽ phải đối mặt với việc không có bất cứ công ty nào dám nhận bọn họ nữa, triệt để thành dân thất nghiệp lang thang.
Tất cả đều bởi vì không kẻ nào muốn đắc tội với Lạc Tử Khanh, cho dù đó chỉ là một người hầu vào để làm công nhân mà thôi.
"Cạch"
Cửa phòng bị mở ra.
Tôn Giai Oánh nhíu mày, cô đưa mắt nhìn ra phía cửa.
Người hầu trong nhà làm sao dám không gõ cửa mà tự tiện bước vào trong phòng? Hơn nữa...!cô chăm chăm nhìn người phụ nữ không thấy rõ mặt trước mắt này, cô cam đoan đây không phải là người hầu của Tôn gia.
Vậy, người này là ai? Tiến vào có mục đích gì?
Tiểu thư, quản gia đang có việc ở bên ngoài, ông ấy sai tôi đưa đồ ăn lên cho cô!
Đặt mâm nhỏ lên bàn, người phụ nữ kia đẩy bàn đến trước mặt cô, đưa đũa cho cô, chậm rãi nói:
Tiểu thư, dùng bữa!
Tôn Giai Oánh cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của người này, không phải là vì sợ hãi mà là hưng phấn và chờ mong, ẩn trong đó là ác ý không che dấu được hết.
Cô chống hai tay lên giường, lui người về phía sau, cười nhẹ mà nói:
Sao mà vào trong nhà rồi vẫn còn đội mũ vậy? Cởi mũ ra và bật điện lên đã, hơn nữa trước khi để cho tôi ăn thì người đưa đồ đến phải nếm trước mới được!
Cô nghiêng đầu, không chút cố kị mà nói:
Cô là ai vậy? Người ở Tôn gia ai cũng biết những điều này, thế nhưng riêng cô là không biết.
Bàn tay đang cầm đũa của cô ta run lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười khẩy khinh thường pha theo sự vui vẻ và đắc ý:
Mày cũng có chút đầu óc đấy, tao tưởng đứa liệt như mày sẽ đợi đứa khác đút cho mà không quan tâm là đớp cái gì chứ?!!
Giọng nói the thé khó nghe vang lên, khác hẳn với vừa nãy, lúc này sự khàn đặc rít lên có lẽ mới là giọng điệu thật của cô ta
Tôn Giai Oánh nhếch môi, học lại bộ dáng của cô ta lúc này rồi nói:
Tao lại không phải mày! Nhìn thấy một kẻ điên đội mũ che mặt ở trong nhà mà không nghi ngờ!!!
"Tạch"
Đèn bị bật lên, mũ đen cũng bị vứt xuống đất.
Tôn Giai Oánh cảm thấy khuôn mặt này quen quen, giống như cô đã gặp ở đâu rồi.
Nhìn cô như thế này ả ta sao lại không biết cô không còn nhớ mình, khuôn mặt tím lỉm bầm dập không còn nguyên vẹn của ả nhăn nhúm lại.
Mày đúng là quý nhân hay quên mà!
Tôn Giai Oánh thấy ả rút vỏ của con dao ra, lưỡi dao sáng bóng sắc bén như ánh lên dưới ánh đèn, phản chiếu gương mặt vẹn vẹo khó nhìn kia.
Vậy để tao khắc tên tao lên khuôn mặt xinh đẹp này của mày được không? Đừng lo, tao sẽ làm thật nhẹ nhàng!
Chầm chậm đi đến bên giường, đôi mắt xấu xí tràn ngập sự ghen ghét, phẫn hận và căm thù, ả không bao giờ quên được đêm tối địa ngục ấy, thân thể như một con búp bê vải bị ông già kinh tởm lăng nhục, phát tiết đến chết đi sống lại.
Hàng trăm quan khách đột ngột xông vào chiêm ngưỡng hết cảnh tượng người không ra người, quỷ không ra quỷ của ả, tôn nghiêm cùng mặt mũi của cô ta mất hết không còn chút