Lạc Tử Khanh ôm chầm Tôn Giai Oánh vào lòng, không màng sự giãy giụa mạnh mẽ của cô mà để mặt lên cổ cô, hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Oánh Oánh, may quá, em ổn!
Hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, cả người hắn bị mồ hôi làm cho ẩm ướt dinh dính, thế nhưng điều này lại khiến Tôn Giai Oánh an tâm đến kì lạ.
Lạc Tử Khanh phóng bugatti 3 phút là về đến biệt thự, không phải chịu sự nắng gắt của thời tiết, nhưng bởi vì quá lo sợ và gấp gáp hắn đã chạy hộc mả lên các bậc thang trên sườn núi, điều này khiến cho khuôn mặt hắn đỏ bừng, lồng ngực phập phồng với tần suất nhanh hơn bao giờ hết.
Hắn, thật sự sợ bản thân đến không kịp! Cô sẽ giống như khi đó, vì hắn mà liệt cả hai chân.
Ôm nhau một lúc để bình ổn lại cảm xúc, Tôn Giai Oánh không chút lưu tình mà đánh bộp một cái lên đầu Lạc Tử Khanh, đanh đá nói to:
Đừng lằng nhằng nữa, đi làm việc nên làm đi!
Lạc Tử Khanh chớp chớp mắt, hắn hơi ngơ ra, sau đó mới gật đầu thật mạnh, chạy nhanh nói:
Anh sẽ điều tra rõ việc này ngay!
Hôn hôn trán cô, hắn đứng dậy khỏi giường rồi đi đến cầm lấy gang tay trắng ở trên bàn, chậm rãi kéo Liễu Lam ra ngoài.
Lạc Tử Khanh và Tôn Giai Oánh đều biết rằng lần này thoát được nạn đều là do may mắn, nếu không phải đó là axit loãng, nếu không phải cô nhanh tay phản ứng lại trước hành động của cô ta và hắn đến kịp thời, vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Hắn không phải kiểu người ác độc, thế nhưng động vào người thân của mình, hắn sẽ không nương tay mà trả thù gấp 100 lần kẻ đó, ai cũng sẽ có giới hạn của bản thân, chỉ cần vượt qua ranh giới đó, vậy thì đừng trách người lương thiện cũng trở nên tàn nhẫn!
Lý tổng, một người phụ nữ mà còn không quản được, tôi nghĩ ông nên rời khỏi chức vị của mình được rồi!
Lý Mậu sợ hãi run cả người, ông ta hoảng loạn quấn quần áo lên người rồi chạy ra ngoài.
Đồ chơi bị dùng tàn rồi nên ông ta không mấy quan tâm đến Liễu Lam nữa, có mĩ nữ mới để đùa nghịch khiến lão sung sướng lăn lộn cả đêm ở trên giường.
Lúc này nhận được điện thoại của Lạc Tử Khanh lão mới biết ả đã trốn khỏi biệt thự mà đến gây phiền phức cho Lạc phu nhân.
Lạc tổng, không phải...!tôi...
Lạc Tử Khanh không kiên nhẫn mà nói:
Đến đưa người về!
Vâng vâng, nhất định, tôi đến ngay đây!
Hấp tấp mặc quần áo vào, ông ta nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ bản thân nên trừng phạt con ả Liễu Lam như thế nào, khiến ông ta đắc tội với Lạc tổng, thật đúng là chết cũng không hết tội!.
đam mỹ hài
Lạc Tử Khanh sai người lôi Liễu Lam vứt ra bên ngoài,