Nghe vậy, lồng ngực Cẩm Ngu lập tức phập phồng hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến Câu Lan viện, nhưng nghe hắn nói trắng ra như thế, ít nhiều nàng cũng có thể hiểu được điều gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết là ngạc nhiên hay sợ hãi, Cẩm Ngu nhất thời im lặng.
Mãi đến khi nam nhân buông tay ra, một lần nữa tạo thành một khoảng cách nhất định với nàng, nàng mới thoáng hoàn hồn lại.
Nàng chỉ nhớ lúc đó mình cảm thấy cả người khô nóng khó chịu rồi trốn sau bức bình phong, còn sau khi hắn xuất hiện đã xảy ra những chuyện gì, đầu óc Cẩm Ngu hoàn toàn trống rỗng.
Nàng khẽ cắn môi, lắp bắp ngập ngừng nói: “Là ngươi… Mang ta về nhà sao?’’
Đôi mắt đào hoa hẹp dài lặng lẽ nhướng lên, ánh mắt hắn thâm thuý nhìn chằm chằm vào nàng, giống như nàng đang nói những lời thừa thãi.
Lần này nàng thật ngốc.
Cẩm Ngu đuối lý, chỉ có thể đưa tay lên sờ sờ mũi trong im lặng.
Con ngươi trong trẻo nhìn thấu nàng, hắn chậm rãi nói: “Khắp nơi trong thành đều có binh lính canh giác, muốn tú bà kia nghĩ cách giúp ngươi, không bằng cứ hỏi thẳng ta một chút, nói không chừng ta còn thả ngươi đi đấy.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cẩm Ngu hơi giật mình, lúc này mới nhận ra rằng lén lút hành động dưới tầm mắt của hắn đúng là một chuyện nực cười.
Không thể nhìn ra hắn đang vui hay giận, Cẩm Ngu do dự một lúc, thử dò hỏi: “Vậy ngươi sẽ để ta đi sao?’’
Một lát sau, nghỉ nghe thấy giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần mạnh mẽ của hắn.
“Ta nhất định phải chiếm được thành Lâm Hoài, ngươi đi đến đó hay không thì cũng không thể thay đổi được gì cả.’’
Lâm Hoài dễ phòng thủ khó tấn công, nhưng cũng chỉ là nhất thời, sao nàng có thể không biết.
Bàn tay trắng nõn khẽ siết chặt chăn đệm.
Cẩm Ngu nhỏ giọng nói: “…. Đó là chuyện của ta.’’
Dường như không gì có thể ngăn được sự cố chấp của nàng.
Chân mày Trì Diễn hơi nhíu lại: “Nếu ngươi theo bè phái phản nghịch thì sẽ bị lưu đày Bắc cương.’’
Cẩm Ngu lại không kiêu ngạo không khiêm tốn nói: “Như thế vừa hay, ta có thể đi tìm ca ca, dù gì cũng thoải mái hơn ở chỗ này!’’
Nghe được những lời này, ánh mắt Trì Diễn lóe lên một chút hàm ý phức tạp: “Làm nô tỳ ở Bắc cương cũng tốt hơn bây giờ không phải lo chuyện ăn mặc sao?’’
Đương nhiên không phải rồi, nhưng nàng không muốn tham sống sợ chết, cũng không cách nào dửng dưng trước mối thù quốc gia.
Cẩm Ngu gật đầu: “Ừ.’’
Nàng không hề do dự mà trả lời khiến sắc mặt hắn càng thêm nghiêm túc.
Trì Diễn hơi nhíu mày: “Có lẽ tất cả đều không giống như ngươi nghĩ đâu.’’
Cẩm Ngu không nói gì, nhưng vẻ mặt hết sức quật cường.
Im lặng trong chốc lát, Trì Diễn trầm giọng nói: “Từ chân núi Cửu Di theo ta đến nơi này, ngươi thà dễ tin vào người khác cũng không muốn tin ta?’’
Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Cẩm Ngu im bặt.
Bếp lò tứ giác tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Nam nhân ngồi bên mép giường, trên lưng mang theo ánh nến, thứ ánh sáng lúc sâu lúc nông ấy cũng không thể sánh bằng khuôn mặt âm u thâm trầm của hắn.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong phòng không một tiếng động, đắm chìm trong ánh sáng trầm mặc.
Sau khi ngẩn người một lúc lâu trong câu nói của hắn, Cẩm Ngu mới thoáng khôi phục lại tinh thần.
Nàng thu lại tầm mắt, khóe miệng giật giật: “Ngươi không có lý do gì để giúp ta cả.’’
Ngay cả khi nàng theo hắn rời khỏi núi Cửu Di, ngay cả khi hắn đưa nàng rời khỏi Tạ Hoài An.
Nhưng nàng là công chúa Đông Lăng đào tẩu, mà hắn là tướng quân nước Sở với nhiệm vụ công thành, nàng thực sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân tại sao hắn lại giúp nàng hết lần này đến lần khác.
Có lẽ ngay cả bản thân Trì Diễn cũng không biết tại sao hắn lại muốn giúp nàng.
Tiểu cô nương dựa vào đầu giường, một vài tia sáng đung đưa, giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Ban ngày bị tổn thương nguyên khí trầm trọng, môi nàng không còn chút máu, khuôn mặt thuần khiết trắng bệch vẫn chưa hồng hào trở lại.
Trì Diễn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt lại rơi vào khoảng lặng thật sâu.
Lý do giúp nàng suốt cả dọc đường, nàng muốn hắn phải nói thế nào đây?
Nói ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở trong vương trướng, hắn đã có cảm giác khác biệt về nàng?
Nói rằng bản thân hắn có tạp niệm với nàng, hàng đêm đều mơ thấy mình dây dưa quấn quýt với nàng?
Nói bản thân hắn cũng không hiểu nguyên do, nhưng trong tiềm thức hắn lại muốn làm như thế?
Trong lòng Trì Diễn không khỏi cười khổ.
Khoảng thời gian này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Trì Diễn rũ mắt xuống, không thể nhìn ra được cảm xúc trong đó.
Hắn không giận không tức nói: “Quốc có quốc pháp, ngươi không đồng ý vào cung, ta cứu ngươi là tuân theo pháp luật, không quan trọng ngươi là ai.’’
Khẽ dừng lại trong chốc lát, hắn lại nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, nếu ngươi muốn, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi nữa.’’
Lời nói của hắn không hề chứa đựng bất cứ tình cảm riêng tư nào.
Cẩm Ngu ngẩn người, vừa cảm thấy những lời nói hành động của hắn là hợp tình hợp lý lại vừa cảm thấy bứt rứt không yên.
Một nỗi chua xót nghẹn ngào không thể hiểu nổi bỗng trào dâng trong lòng, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trong vương trướng.
“Nghỉ ngơi sớm đi.’’
Trì Diễn không nhìn vào mắt nàng, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Ngọn đèn dầu vụt tắt, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, để lại căn phòng tối mịt.
Ánh mắt rời khỏi cánh cửa ra vào, Cẩm Ngu lẳng lặng ngồi đó trong một lát, sau đó mới từ từ nằm xuống.
Nàng bình tĩnh đắp chăn đàng hoàng cho mình.
Trong bóng tối, chỉ có bản thân nàng mới biết tâm trạng thay đổi thất thường như thế nào.
Nếu nàng cứ khăng khăng muốn đến Lâm Hoài, hắn sẽ làm gì nàng đây…
*
Sáng hôm sau, Cẩm Ngu ngủ một giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Nàng một đêm ngon giấc, sau khi ngủ no nê lại có tinh thần, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Rửa mặt chải đầu xong, Cẩm Ngu ngồi bên cửa sổ, đột nhiên hắt xì một cái.
Nàng xoa xoa chiếc mũi thanh tú của mình, lúc này mới mơ hồ nhớ ra, tối hôm qua, sau khi đưa nàng về nhà, hình như người nào đó đã ném nàng vào trong thùng nước đá…
Lúc này, Hồng Tú bưng cơm trưa và một bát thuốc đến, nói là để làm ấm người phòng trừ cảm lạnh.
Cẩm Ngu hơi sửng sốt, cầm lấy chén sứ, uống sạch nước thuốc ấm trong tay.
Còn về phần chén thuốc này là Hồng Tú tự chủ trương hay là có người phân phó, nàng không hỏi.
Lúc này Trì Diễn không ở trong Đinh Lan Uyển, Cẩm Ngu cũng không ngạc nhiên chút nào.
Người này nếu không ở trong thư phòng xử lý quân vụ thì chắc chắn sẽ huấn luyện binh lính trên giáo trường.
Gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp, hương mai thanh tao nồng nàn, hương vị đầu xuân dường như càng thêm đậm đà.
Bên hòn non bộ và hồ nước xanh biếc, Cổ Ngu ngồi trên một gờ đá, nhàm chán chơi đùa chiếc chén gốm nhỏ trong tay.
Hồng Tú đứng ở bên cạnh nàng.
Cẩm Ngu hơi rũ mắt xuống, tiện tay ném thức ăn cho cá dưới hồ.
Thỉnh thoảng có một vài cánh hoa mai tung bay theo gió rơi lên mái tóc mềm mượt đen nhánh như mực của nàng.
Có lẽ là vì chuyện đêm qua, nàng thường xuyên phát ra tiếng thở dài phiền muộn.
Thức ăn rơi xuống hồ, một đàn cá chép rực rỡ lập tức tụ tập đến đây, tựa như tơ lụa đỏ cam kích động nhảy lên.
Nhưng tâm trí của Cẩm Ngu hoàn toàn không đặt ở nơi này.
Nàng vẫn muốn đi Lâm Hoài, cho dù đêm qua người kia nói hợp tình hợp lý như thế nào đi chăng nữa.
Hơn nữa, ngay cả khi nàng không đến Lâm Hoài thì sao, trước sau gì cũng không thể thoát khỏi số mệnh bị lưu đày.
Cẩm Ngu trong lòng sầu muộn, đúng lúc này khoé mắt bỗng nhiên liếc đến bụi cỏ đang động đậy cách đó không xa.
Nàng dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào nó thì thấy một bóng trắng thấp thoáng ẩn giấu trong đó.
Ánh mắt ảm đạm lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, chiếc chén gốm nhỏ bị ném sang một bên, Cẩm Ngu nhanh chóng đứng dậy rồi nhẹ nhàng chạy về phía đó.
Đáy hồ ở chỗ kia không sâu, trên mặt nước nổi lên mấy đám bọt bước.
Ở vùng nước nông bên bờ, một con cá chép nhỏ bị mắc kẹt trong kẽ hở nhỏ giữa đám cỏ và cục đá, làm thế nào cũng không thể bơi ra ngoài được.
Ô Mặc vểnh mông nằm nhoài cả người, giương cao cái đuôi và vươn móng vuốt nhỏ tập trung nhìn chằm chằm về mặt nước phía trước.
Lúc này, một tiếng “răng rắc” kinh động đột nhiên vang lên.
Ô Mặc rụt người về phía sau một cái, thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn xem đã nhanh chóng vọt về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã vọt rất xa.
Tốc độ của nó nhanh đến mức khiến Cẩm Ngu ở phía sau cũng nhìn đến choáng váng.
Chỉ giẫm phải một cành khô thôi mà, cần phải đến mức này sao? Nàng đáng sợ như thế à? Nhất định phải hung dữ với nó một phen nữa mới được….
Lại nhìn kỹ về phía