Bên ngoài Phương phủ, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng lớn.
Nguyên Hựu vén rèm che lên, Trì Diễn và Tô Trạm Vũ lần lượt bước xuống xe.
Ánh nắng ấm áp như ngọc, từng cơn gió thoảng qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người mặc áo gấm xanh nhạt cao lớn đĩnh đạc, một người áo lụa xanh đen phóng khoáng ấm áp cùng sóng vai nhau đi vào phủ đệ sang trọng lộng lẫy.
“Việc Đoàn Hành bị lưu đày cùng với Thái tử Đông Lăng, thậm chí giữa đường còn chết bất đắc kỳ tử bỏ mạng lại không một ai trong Đoàn gia trang biết đến, xem ra việc này đúng là không đơn giản.’’
Hai người bọn họ vừa mới trở về từ Đoàn gia trang một chuyến, vốn định điều tra những dấu vết mà Đoàn Hành để lại nhưng tất cả mọi người trên dưới gia trang đều nói khoảng chừng một tháng trước, Đoàn Hành nói có chuyện làm ăn khẩn cấp phải xử lý nên vội vàng rời khỏi nhà, từ đó đến nay chưa quay trở về.’’
Đoàn Diệc Minh cũng là một thiếu gia có tiếng ăn chơi sa đoạ, bình thường không biết hành tung của phụ thân ruột thịt của mình, nên cũng không thắc mắc.
Sau khi bước qua ngưỡng cửa, Tô Trạm Vũ khẽ nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Cảnh Vân, huynh nghĩ sao về chuyện này?’’
Sắc mặt Trì Diễn lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Đoàn Hành và Hoàng đế Đông Lăng, một người chết quá kỳ lạ, một người lại chết quá dễ dàng.’’
“Đúng vậy, lúc trước ta lệnh cho Mặc Lăng đi điều tra thân phận của Đoàn Hành cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Trạm Vũ nhớ lại: “Ngay cả Thái tử Đông Lăng Cẩm Thần nữa, mọi người đều biết hắn là người vô cùng khí phách, thiết nghĩ sẽ thà chết cũng không chịu khuất phục, làm sao có thể cam tâm bị đày ải trong nhục nhã.’’
Một tia sáng trong trẻo lướt ngang qua đôi mắt màu nâu đồng, Trì Diễn trầm tư suy nghĩ.
Sau một lúc im lặng, ánh mắt hắn khẽ chuyển động: “Đi điều tra tung tích của một người.’’
“Ai?’’
Đáy mắt bỗng trở nên sâu thẳm u ám, giọng điệu Trì Diễn hơi trầm xuống, gằn từng câu từng chữ: “Thái tử Đông Lăng, Cẩm Thần.’’
Người này hẳn là đã bị lưu đày về biên cương phía Bắc, không thể nào tự quay lại một mình được, tại sao phải điều tra.
Tô Trạm Vũ hơi nghi hoặc, ngay sau đó, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức hiểu rõ suy đoán của Trì Diễn.
Hắn giơ tay lên, phân phó mấy câu, Mặc Lăng vẫn luôn đi phía sau nhanh chóng tuân mệnh rời đi.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người thong thả rảo bước về phía Đinh Lan Uyển.
“Hôm nay tinh thần của huynh không được phấn chấn lắm, ngủ không ngon sao?’’
Nghe như là đang tuỳ tiện hỏi thăm, nhưng với giao tình sâu đậm cho đến tận bây giờ, Tô Trạm Vũ có thể nhìn ra được những cảm xúc vi diệu ẩn chứa trong mắt hắn.
Trì Diễn khẽ ngừng lại trong chốc lát, không nói gì, trên môi chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Hắn thu hồi tầm mắt lại, vẻ mặt lặng lẽ trầm tư.
Không hẳn là ngủ không ngon, chỉ là đêm qua hắn mơ một giấc mơ thật sâu, lại nằm mơ thấy nàng.
Giấc mơ rất dài, không còn là những hình ảnh vụn vặt mơ hồ như trước nữa.
Dài đến mức khi hắn tỉnh lại, cảm giác bồi hồi dường như đã trải qua mấy đời ấy vẫn còn đọng lại.
Như thể mọi thứ đã thực sự xảy ra vậy.
Hắn mơ thấy một khoảng thời gian rất dài rất dài.
Lại là ngày nắng gió ấm, khoảng sân vắng lặng dưới ánh trăng, người thiếu nữ vui đùa chạy nhảy trong phủ của hắn không biết ngày đêm.
Chiếc lục lạc bằng sứ trên mắt cá chân nàng “Đinh đinh đang đang” quanh quẩn bên tai không dứt.
Nàng sẽ ngọt ngào mỉm cười gọi hắn “A Diễn ca ca.’’
Sẽ ghé sát vào tai hắn thì thầm, muốn học cưỡi ngựa, muốn học bắn tên.
Sẽ quấn lấy cánh tay hắn lắc lư, lẽo đẽo theo hắn muốn hắn dạy…
Nhưng, hắn vẫn không thể nhìn thấy rõ mặt nàng.
Và y phục trên người nàng cũng không phải màu đỏ mà tiểu cô nương kia thích mặc…
“Tướng quân…’’
Một tiếng hét đột ngột cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Trì Diễn nhanh chóng thu hồi cảm xúc trên mặt, quay đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy Nguyên Thanh vội vàng chạy tới.
“Tướng quân, Thế tử, cuối cùng hai người cũng về rồi.’’
Lúc chạy đến trước mặt bọn họ, Nguyên Thanh thậm chí còn không kịp thở đã vội vàng nói: “Xảy… Xảy ra chuyện rồi!’’
Có lẽ là giấc mơ đêm qua ảnh hưởng đến giấc ngủ, lúc này vẻ mặt Trì Diễn hơi nhuốm màu mệt mỏi.
Hắn khẽ híp mắt lại, bóp bóp mũi: “Chuyện gì?’’
Thấy Nguyên Thanh không ở trong uyển trông nom mà lại chạy đến đây ầm ĩ, thật là kỳ lạ.
Thân là huynh đệ của nhau, Nguyên Hựu không nhịn được trách mắng: “Lớn thế này rồi còn vội vội vàng vàng, đứng thẳng người nói rõ xem nào!’’
Nguyên Thanh nuốt nước bọt, giơ tay lên chỉ vào hành lang nơi tiếp giáp giữa hai uyển: “Đánh nhau rồi, biểu cô nương….’’
Chỉ mới nghe được nửa câu, vẻ mệt mỏi trên mặt Trì Diễn lập tức biến mất, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Hắn trầm giọng nói: “Ai đánh nàng?’’
Tô Trạm Vũ và Nguyên Hựu đương nhiên đều ngẩn người.
Nguyên Thanh chỉ vừa mới nói một nửa, bọn họ còn chưa kịp nghĩ đến mà hắn lại phản ứng nhanh chóng đến thế.
Tuy nhiên, Nguyên Thanh lại không ngừng lắc đầu, thở hổn hển tiếp tục nói: “Là biểu cô nương… Đánh người ta.’’
Nghe vậy, Trì Diễn lập tức cứng họng trong chớp mắt, trong mắt nổi lên một tia kinh ngạc ngây ngốc.
Ngay khi hắn không thể nói nên lời thì Tô Trạm Vũ lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Tiểu biểu muội này của huynh khá thú vị đấy, đến đi dạo ở Câu Lan viện rồi lại động thủ đánh nhau.’’
Tô Trạm Vũ vô cùng thích thú, ngưng cười nói: “Bây giờ ta rất muốn gặp cô nương có thể khiến huynh dung túng thành ra thế này.’’
Dung túng?
Nghe thấy giọng điệu sâu xa này, Trì Diễn liếc xéo hắn một cái, nhưng nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào.
Sau một lúc im lặng, hắn dứt khoát không trả lời.
Hắn thả lỏng chân mày nhìn về phía Nguyên Thanh: “Nàng ấy đánh ai?’’
“Phương nhị cô nương.’’
Nguyên Thanh giải thích: “Không biết giữa hai người đã xảy ra tranh chấp gì mà biểu cô nương không vui, không một ai trong phủ dám đứng ra ngăn cản cả.’’
Vừa dứt lời, thấy vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, Nguyên Thanh sốt ruột: “Tướng quân mau đến xem một chút đi.’’
Sau đó lại ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Biểu cô nương… Còn rất hung dữ…’’
Hai tiểu cô nương đùa giỡn với nhau còn có thể kịch liệt đến mức nào?
Nghĩ như vậy, nhưng trong đầu vẫn hiện lên vẻ mặt thường xuyên phẫn nộ đến ửng hồng của người nọ.
Ương bướng và trẻ con.
Trì Diễn lặng lẽ nhếch khóe miệng, sau đó bình tĩnh “ừ” một tiếng, vờ như không có chuyện gì xảy ra sải bước đi đến hành lang.
*
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, Cẩm Ngu khoanh tay đứng bên cạnh bồn hoa.
Chiếc váy tiên nữ màu hồng thêu viền vàng, mái tóc đen nhánh khẽ phất phơ trong gió, hoàn toàn giống hệt như cảm xúc trên mặt nàng, kiêu căng ngạo mạn như thế.
Lúc Trì Diễn đến thì thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng xinh đẹp như ngọc.
Những bông hoa rực rỡ nở rộ sau lưng cũng không thể làm giảm bớt vẻ kiêu ngạo ngưng tụ trên người nàng.
Còn ở trong một chỗ khác của bồn hoa, một bóng người màu vàng nhạt ôm đầu che mặt, cả người run rẩy cuộn tròn trong góc, giống như đã chịu một nỗi hoảng sợ cực lớn.
Đám tôi tớ trong Phương phủ và không ít binh sĩ của Xích Vân Kỵ cũng đã đến, nhưng không một ai dám bước lên.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy hai người đang đi về phía này.
“Tham kiến Trì tướng quân, Thế tử gia.”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, từng tiếng cung nghênh đồng thanh vang lên.
Trái tim Cẩm Ngu khẽ run lên, vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau.
Chỉ thấy nam nhân mặc một bộ quần áo trắng lạnh lùng thanh khiết từ từ bước đến trước mặt nàng.
Hắn đột ngột xuất hiện, cuối cùng cũng khiến nàng hơi