Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng mặt trời gay gắt xuyên qua những đám mây, giống như kèm theo những làn sóng xanh của hồ nước chiếu vào.
Hắn đứng ngược sáng, ánh mặt trời ấm áp trong veo lưu luyến vấn vương trên người hắn, làn gió nhẹ khẽ lướt qua, nhẹ nhàng lay động mái tóc hắn, ngay lập tức khiến tầm mắt người khác phủ một màn sương mờ mịt.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi mỏng kia, lại biết khí chất điềm đạm của hắn chưa bao giờ thay đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim đang treo lơ lửng của Cẩm Ngu không hiểu tại sao lại đập nhanh hơn nữa.
Có lẽ là đang lo lắng chột dạ.
Bởi vì mấy quyển sách giấy tờ liên quan đến Lâm Hoài trên bàn sách của hắn đều đã bị nàng xé xuống giấu bên hông mình.
Cẩm Ngu âm thầm siết chặt lòng bàn tay dưới ống tay áo, vô thức né tránh ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của hắn.
Trì Diễn không hề chớp mắt nhìn nàng trong chốc lát, ánh mắt xinh đẹp sâu thẳm, cuối cùng chỉ trêu chọc: “Đứng lên đi, không cần phải hành lễ lớn thế đâu.’’
Cẩm Ngu sững người lại, một lần nữa đối mặt với ánh mắt trong suốt của hắn.
Hắn thế mà lại không truy cứu chuyện nàng bắt nạt Ô Mặc, cũng không lột trần lý do vụng về tại sao nàng lại xuất hiện ở trong thư phòng kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cẩm Ngu vẫn còn đang ngạc nhiên đến ngây người thì đúng lúc này lại nghe thấy giọng điệu nghiền ngẫm mang theo chút biếng nhác của hắn: “Sao vậy, không đứng dậy nổi sao, hay là đợi ta đến ôm?’’
Vừa dứt lời, hắn đã siết chặt lấy cánh tay nàng, Cẩm Ngu vẫn chưa lấy lại tinh thần, vô thức mượn lực của hắn đứng dậy.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người tiểu cô nương trước mặt, khẽ lưu luyến trong chốc lát.
Nàng đã sớm thay đổi bộ trang phục màu đỏ sẫm đại diện cho Hoàng tộc Đông Lăng kia, lúc này đang mặc một chiếc váy tiên nữ màu hồng nhạt, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng như tuyết của nàng, những nếp gấp màu đỏ nhạt thịnh hành điểm xuyết bên mép váy, làm nhạt đi một chút cao quý bướng bỉnh, tăng thêm hương vị ấm áp, thuần khiết và xinh đẹp.
Nàng lả lướt yểu điệu, dáng vóc chỉ cao bằng vai hắn.
Người đàn ông trước mắt cao hơn nàng rất nhiều, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, dường như cũng không có ý định so đo với nàng.
Hơi ổn định lại tinh thần, Cẩm Ngu vờ như không có chuyện gì xảy ra, khẽ vỗ vỗ vào những nếp gấp đỏ tươi của chiếc váy.
Thấy hắn đưa cuốn “Vũ kinh tổng yếu” đến, nàng cũng thoải mái cầm lấy.
“Hạ nhân nói sáng nay ngươi mất ngủ, gặp ác mộng sao?’’
Trì Diễn lướt qua người nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn sách.
Giọng điệu hắn vô cùng bình tĩnh, nghe giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm, nhưng giọng nói mập mờ mơ màng trời sinh ấy lại khiến cho Cẩm Ngu hốt hoảng có ảo giác được quan tâm.
Nàng theo thói quen muốn đáp lại, nhưng rồi lại từ từ hiểu ra vừa nãy hắn chỉ đang khiêu khích mà thôi.
Cẩm Ngu cứng miệng: “Mặc kệ ta, dù sao cũng không mơ thấy ngươi…’’
Không hiểu tại sao giọng điệu lại mang theo chút hương vị mềm mại.
Vừa dứt lời, gò má Cẩm Ngu bỗng chốc đỏ bừng, những lời này nghe như có ý gì đó với hắn…
Cẩm Ngu không thể ở đây lâu thêm nữa, khẽ cắn môi: “Ta về đây.’’
Vẫn còn chưa kịp ngồi xuống bàn, Trì Diễn nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương mặc chiếc váy đỏ tung bay theo gió, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Mặc dù cà nhắc từng bước từng bước nhưng lại chạy trốn khá nhanh.
Trì Diễn thu hồi tầm mắt, ngồi xuống trên chiếc ghế đàn hương màu đỏ, những cuốn sách đặt trên bàn hơi lộn xộn, rõ ràng có dấu vết bị di chuyển.
Hắn khẽ liếc nhìn một cái, nhưng trong mắt không một gợn sóng.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Trì Diễn dần dần trở nên sâu thẳm tĩnh lặng.
Lúc nãy khi nàng nói không mơ thấy hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến giấc mơ đêm đó trong vương trướng ở chân núi Cửu Di.
Một giấc mơ hoang đường, nhưng hắn chỉ cho rằng đó là vì mình đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, hết sức bình thường.
Chỉ là không thể nào ngờ được, tâm tình phức tạp rắc rối như thế này lại là đối với một tiểu cô nương.
Kể từ đó, hắn thường xuyên mơ thấy một giấc mơ giống nhau.
Người thiếu nữ trong mộng vẫn thế.
Không rõ dung mạo, nhưng sự quấn quýt và hơi ấm lại vô cùng chân thật, trực tiếp chạm đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng hắn.
Tựa như cho dù ánh sáng vô tận luân chuyển như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ phai mờ.
Lúc này Ô Mặc nhảy về phía hắn.
Trì Diễn vừa cúi đầu xuống thì đã nhìn thấy nó nằm sấp bên cạnh chân mình, dáng vẻ giống như đang tố cáo mình bị bắt nạt vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến lúc nãy khi vừa mới đẩy cửa bước vào đã nghe thấy câu đe dọa “Cuộc sống của mày sẽ kết thúc…’’ kia, hắn khẽ cười cười, duỗi tay lấy một cuộn giấy dầu đựng trong lọ tranh sứ thanh hoa kia.
“A, biểu cô nương…’’
“Vết thương của biểu cô nương đã khá hơn chưa?’’
Trong sân viện truyền đến tiếng nói chuyện thấp thoáng, nhưng lại không có động tĩnh gì nữa, ngay sau đó, Nguyên Thanh Nguyên Hựu sóng vai nhau bước vào thư phòng.
“Chân đang bị thương mà sao còn đi nhanh như thế…’’ Nguyên Thanh vừa lẩm bẩm vừa đi đến gần, bưng một bình trà ngon đã được pha sẵn đặt lên bàn, rót cho hắn một ly.
Sau đó cười nói: “Đây là loại trà Mao Tiêm Tín Dương nổi tiếng nhất địa phương, nghe nói hương thơm tinh khiết ngọt dịu, dư vị kéo dài, mời tướng quân dùng thử.’’
Màu trà trong như ngọc, chồi non chìm nổi, Trì Diễn cầm lấy chén sứ, thong thả uống một hớp.
Nguyên Hựu đóng cửa lại rồi đi đến, con người hắn vẫn luôn nghĩ sao nói vậy: “Khuôn mặt biểu cô nương đỏ bừng, có phải mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn chưa khỏi không?’’
Nguyên Thanh gãi gãi lỗ tai: “Không giống lắm…’’
Đúng là mặt đỏ bừng, nhưng nhìn qua có vẻ tràn đầy năng lượng mà.
Một lát sau, Trì Diễn đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Mấy ngày gần đây nàng thế nào?’’
Nguyên Thanh nhanh chóng phản ứng lại, đáp: “Dùng thuốc đúng giờ, cũng không biết biểu cô nương ở đây có quen không nữa.’’
Từ trước đến nay ở những nơi riêng tư, bọn họ vẫn luôn tuỳ tiện, Nguyên Hựu vỗ đùi: “Đừng nhắc nữa, nghe nói hai ngày nay Phương nhị cô nương kia chạy khắp cả kinh thành chỉ vì muốn thu thập những thứ mà biểu cô nương muốn, chỉ thiếu xin công văn ra khỏi thành mà thôi.’’
Trì Diễn khẽ nhếch môi, còn nhỏ tuổi nhưng rất biết dày vò người khác.
Hắn nhất thời không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy dầu trải trên mặt bàn kia, trên giấy là tuyến đường địa hình của thành Lâm Hoài.
Lâm Hoài là thành trì cuối cùng chưa bị công phá của Đông Lăng, mục đích của chuyến đi lần này của Xích Vân Kỵ dĩ nhiên là phải công thành.
Lâm Hoài cũng giống như Tầm Dương, đều là yếu địa của Đông Lăng, hơn nữa hai thành gần như tương đương nhau, vật tư quân sự đều rất mạnh.
Đây cũng là một trong những lý do Trì Diễn chọn đóng quân ở Tầm Dương để chuẩn bị cho việc công thành.
Đầu ngón tay hắn lướt qua tờ giấy, trầm tư một lát rồi nói: “Trong thành Lâm Hoài còn bao nhiêu quân?’’
Nguyên Thanh đáp: “Những tướng sĩ còn sống sót của Đông Lăng hiện nay đã rút lui về Lâm Đạm, cộng với những người phòng thủ cố hữu trong thành, ít nhất phải có hơn mười nghìn tinh binh.’’
Nguyên Hựu tự tin chế nhạo: “Chỉ hơn mười nghìn thôi sao, mặc dù lần này số lượng huynh đệ xuất quân của chúng ta chưa đến 3000 nhưng từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ dùng số lượng để chiến thắng cả.’’
“Lần này ngươi đừng lỗ mãng nữa.’’ Nguyên Thanh nghiêm túc nói: “Khó khăn lớn nhất trong việc công thành của chúng ta e là cũng chỉ có thành Lâm Hoài này mà thôi.’’
Giống như trong hình vẽ, thành Lâm Hoài nằm trên vùng đất cao nối liền với đồng bằng, tầm nhìn mở rộng, nguồn nước dồi dào, lương thực trong thành có thể duy trì trong gần hai năm.
Vốn là một nơi dễ phòng thủ, khó tấn công, phía Đông tiếp giáp với biển, phía Tây sông ngòi dày đặc và những hẻm núi sâu trên lưng, không thể triển khai một cuộc tấn công bất ngờ được.
Nguyên Thanh tổng kết: “Trừ phi dẫn quân vượt núi băng đèo, nếu không chỉ có