Cẩm Ngu giật mình, theo bản năng thu lại hai chân đang ngạo nghễ bắt chéo của mình.
Nhưng sau khi ngồi ngay ngắn, nàng lại nghĩ rằng, mình hà tất phải làm chuyện thừa thãi như thế này, còn sợ để lại ấn tượng không tốt với hắn sao?
Hồng Tú nhanh chóng hành lễ, Phương Tịch Dung cũng vội vàng đứng lên, nhường ghế cho hắn: “Tịch Dung bái kiến tướng quân.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Trì Diễn lập tức quét qua chiếc giường mỹ nhân.
Chỉ thấy tiểu cô nương đang cong đầu gối, nửa dựa vào thành giường, tư thế hơi lúng túng, nhưng khuôn mặt trắng sứ lại vô cùng kiêu ngạo.
Hắn bước qua chiếc ghế hoa lê, tự nhiên ngồi xuống ở cuối chiếc giường nơi nàng vừa bắc chân lên.
Điều này khiến cho Phương Tịch Dung cảm thấy hơi xấu hổ, tiếp tục đứng đây cũng không được mà ngồi xuống một lần nữa cũng không xong.
Rõ ràng có ghế trống nhưng một hai cứ phải chiếm lấy chỗ của nàng, Cẩm Ngu ghét ra mặt: “Ngươi đến đây làm gì?’’
Trì Diễn nhướng mày hỏi lại: “Chẳng phải ngươi có chuyện tìm ta sao?’’
Cẩm Ngu âm thầm mắng đúng là tự mình đa tình, khẽ nhếch cằm lên, phản bác: “Không phải ta.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Phương Tịch Dung bày ra vẻ mặt xin lỗi, hơi cúi đầu: “Là Tịch Dung sợ tướng quân bận việc quan cho nên mới đến quấy rầy biểu cô nương.’’
Sau đó cân nhắc lời nói một chút, sóng mắt đong đưa, cẩn thận nói: “Không quấy rầy đến biểu cô nương chứ?’’
Chẳng phải lúc trước còn khanh khách mỉm cười sao, sao thấy hắn vừa đến, giọng điệu đã nhẹ nhàng nũng nịu như thế này?
Cẩm Ngu khịt mũi khinh thường, kiêu ngạo nhìn về phía nàng ta: “Có quấy rầy.’’
Phương Tịch Dung ngẩn người, cúi đầu, giọng điệu khổ sở: “…. Tịch Dung thất lễ.’’
Cẩm Ngu nhắm mắt làm ngơ, gật đầu một cái: “Vậy thì đi đi thôi.’’
Chiêu thức tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này hoàn toàn vô ích vô dụng với nàng.
Nghe được những lời này, Phương Tịch Dung lập tức nghẹn họng.
Trì Diễn nghiêng đầu nhìn sang, nhìn tiểu cô nương đang nằm bên mép giường bên kia.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào cảnh vật bên ngoài hành lang, trên người mặc một chiếc váy đỏ, dáng vẻ thong thả nhàn nhã, dung mạo xinh đẹp bình lặng, không một chút thẹn thùng.
Hắn khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Một vài tia nắng xuyên qua chiếu rọi vào, nam nhân cao quý tướng mạo như ngọc, lúc mỉm cười làm di chuyển đến nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.
Đôi môi mỏng cong cong càng thêm gợi cảm, tựa như đào hoa mê người.
Lắng lẽ nhìn trộm hắn trong chốc lát, Phương Tịch Dung càng tỏ ra thẹn thùng kiều mị hơn trước đó.
Nàng bước hai bước đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng yêu kiều: “Mấy ngày nữa phụ thân sẽ mở tiệc chiêu đãi, mong nhận được sự diện kiến của tướng quân.’’
Đúng lúc này, Cẩm Ngu lại hợp thời ngáp một cái, đôi mắt ẩm ướt ánh nước nhuốm màu buồn ngủ.
Trong mắt Phương Tịch Dung, điều này ám chỉ nàng ta đã quấy rối việc nghỉ ngơi của người khác.
Sợ nàng lại nói thêm điều gì sẽ làm hỏng việc của mình, Phương Tịch Dung thấp giọng hỏi trước một bước: “Ý tướng quân như thế nào?’’
Trì Diễn nắm lòng bàn tay, tuỳ tiện đặt lên đầu gối.
Nghe được những lời Phương Tịch Dung nói, hắn liếc mắt sang người bên cạnh, nhàn nhạt nói: “À, ý của biểu muội như thế nào?’’
Cẩm Ngu dụi dụi mắt, cảm thấy vô cùng buồn ngủ, đang muốn gắt gỏng thì lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Lần này là Phương Thế Nghiêu cố ý mở tiệc chiêu đãi, nói không chừng là muốn bàn đến chuyện công thành, nàng đương nhiên có thể đến nghe trộm một vài chuyện.
Khẽ ngập ngừng trong chốc lát, Cẩm Ngu lên tiếng: “Đi, sao có thể không đi được, nhị cô nương đã đích thân đến mời, cũng phải giữ mặt mũi đúng không?’’
Không ngờ nàng sẽ sảng khoái đồng ý như thế, Phương Tịch Dung vừa bất ngờ vừa vui vẻ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã nghe thấy giọng điệu uể oải lười biếng chứa đựng cảm giác mông lung vừa mới tỉnh ngủ của nàng.
“Vậy thì hãy làm sơn hào hải vị đi, nhất định phải là cá Lư từ trong hồ Nguyệt Tịnh, phải tươi sống, tuyệt đối không được lấy cá chết lừa gạt ta.’’
“…..” Quả nhiên không hề đơn giản như thế mà.
Suy cho cùng vẫn không thể quan trọng hơn tiền đồ của Phương gia, ngay cả khi nàng ta muốn sao trăng trên trời thì cũng phải nhìn vào mặt mũi của Trì Diễn mà làm theo.
Phương Tịch Dung lặng lẽ hít một hơi: “Vậy… Vậy thì Tịch Dung sẽ sắp xếp theo lời dặn dò của biểu cô nương.’’
Vừa dứt lời, nàng nhẹ nhàng khiêm tốn hành lễ với nam nhân đang nhàn nhã ngồi trước mặt rồi rời đi.
Sau khi Phương Tịch Dung rời đi, Hồng Tú cũng thức thời lui xuống, trong hành lang cuối cùng cũng yên tĩnh hơn không ít.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cẩm Ngu cong chân ngả người ra phía sau, đôi giày nhỏ thêu sa tanh mềm mại đạp lên trên giường.
Trên mặt nàng bình tĩnh không gợn sóng, lặng lẽ nhìn phong cảnh sân vườn, nhưng trong lòng lại âm thầm lẩm bẩm tại sao hắn vẫn chưa đi.
Trì Diễn khẽ nở một nụ cười châm chọc: “Cửu công chúa thật biết bắt nạt người khác, vừa mở miệng ra đã có thể làm khó người như thế.’’
Nghe thấy giọng điệu như cười như không của hắn, Cẩm Ngu liếc xéo hắn một cái: “Bắt nạt thì sao chứ, hơn nữa, nếu nàng ta không phải có ý đồ khác thì có thể bị ta bắt nạt sao?’’
Mái tóc đen nhánh của nàng tuôn xuống như mây, rũ xuống hai bên vai, rõ ràng mang theo một khuôn mặt trẻ con dịu dàng phóng khoáng nhưng một hai phải bày ra vẻ kiêu ngạo ngang ngược trưởng thành.
Rất giống một tiểu tổ tông không dễ chọc.
Lặng lẽ đánh giá nàng trong chốc lát, hình như hắn đã hiểu rõ, tiểu cô nương rất thích làm trái với ý hắn.
Trì Diễn khẽ nhếch môi, ra vẻ trầm ngâm nói: “Ồ, hoá ra… Sênh Sênh của chúng ta cũng rất thông minh.’’
Sênh Sênh…
Cẩm Ngu đột nhiên mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt: “Ngươi… Sao ngươi lại biết tên thân mật của ta?’’
Chưa kể đến chuyện hắn là người nước Sở, cho dù ở trong Vương thành Đông Lăng, tên thân mật của nàng cũng chỉ có một số người thân thiết mới biết được.
Một chút giảo hoạt xẹt qua trong ánh mắt hờ hững của hắn.
Cẩm Ngu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt lập tức thay đổi: “Là ngươi đang cầm lắc tay của ta!’’
Trì Diễn khẽ mỉm cười, không trả lời.
Cẩm Ngu trừng mắt nhìn hắn, xoè tay ta: “Trả cho ta.’’
Nàng dứt lời, nhưng hắn vẫn dửng dưng ngồi đó, dáng vẻ khinh cuồng kiêu ngạo thực sự khiến người ta tức giận.
Ngay sau đó, Cẩm Ngu dứt khoát nhào về phía trước, bắt đầu thăm dò đến thắt lưng hắn.
Nhưng Trì Diễn cũng không ngăn cản, đúng là đồ đang ở trong tay hắn, nhưng không phải lúc nào hắn cũng mang theo bên người.
Sau khi vật lộn một lúc lâu, Cẩm Ngu không thu hoạch được gì, nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
Trì Diễn thích thú liếc mắt nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Không cần tìm nữa.’’
Nhưng Cẩm Ngu không nghe, càng thêm hăng hái, ngồi quỳ bên cạnh hắn, không quan tâm tiếp tục lục soát cả người hắn.
Chiếc áo giáp bạc trên người hắn quá cứng, không dễ dàng tìm kiếm, tìm khắp thắt lưng và ống tay áo cũng không thấy gì.
Cẩm Ngu tìm đến mệt, quỳ một lúc lâu khiến đầu gối tê rần, nàng khẽ cau mày, duỗi thẳng lưng.
Vốn chỉ muốn thay đổi tư thế một chút rồi ép hỏi hắn, ai ngờ động tác quá lớn, vô tình ảnh hưởng đến vết thương ở chân.
“A……”
Cẩm Ngu tê rần, mất sức ngả người về phía trước, lòng bàn tay vội vàng chộp lấy nam nhân trước mặt mới có thể ổn định cơ thể.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu vang lên tiếng hừ nhẹ của nam nhân, có vẻ vô cùng buồn bực và khó chịu, không thể diễn