Cơ Tắc đã đến Đế Đài được một năm, từ Ân Thái tử trở thành Đế Thái tử, trừ việc thay đổi tên, bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì quá khác biệt so với quá khứ.
Cho đến hiện tại, hắn vẫn ở trong cung cùng phụ vương và huynh đệ như khi ở nước Ân. Nữ Oa đài của Hạ Tử Thiên cho xây dựng rất lộng lẫy và uy nghi, Ân Địa Cung Vũ không thể so sánh được. So với vương cung của nước Ân, hắn thích cung Nữ Oa đài như hiện tại hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ hắn nên ở Vân Đài các. Ở nước Ân lại không xây Đông Cung dành riêng cho Thái tử, mà Thái tử từ trước đến nay đều luôn ở chung cung thất với quốc vương, sau khi Cơ Tắc tới Đế Đài rồi thì mới nhận ra Đế Thái tử có một cung thất của riêng mình.
Hạ Tử Thiên không có nam nhi, đương nhiên cũng không có Thái tử, Vân Đài các đã lâu rồi chưa từng có người, Cơ Tắc từ xa nhìn thoáng qua Vân Đài các một cái, chưa từng có ý định ở lại.
Hắn là là Thái tử của phụ vương, hắn nên ở Nữ Oa đài, chứ không phải cái Vân Đài các bị bỏ phế này.
Nơi hắn không muốn ở, thế nhưng những người khác nghĩ rằng hắn nhất định sẽ quay trở lại.
Đưa đón bao nhiêu nữ nhi của quan đại thần đến Vân Đài các như vậy, xem hắn như Thái tử say mê tửu sắc của nước Sở kia, suốt ngày treo nữ nhân trên lưng quần sao?
Cơ Tắc không thích Vân Đài các, vì vậy hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại, huống chi là một ngày nào đó hắn thực sự đặt chân đến đây trong bộ dạng xấu hổ như vậy, đã vậy còn bị người khác nhìn thấy.
Lúc này Cơ Tắc thật sự rất tức giận.
Triệu Chi Chi sợ hãi, muốn chạy ngay lập tức, nàng cảm nhận được sự tức giận của người đối diện. Nàng vừa sợ hãi lại khó hiểu, rõ ràng nàng không làm gì cả, nàng chỉ nhìn thêm vài lần, tại sao người này lại tức giận?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi cảm thấy trong lòng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được ý muốn chạy trốn, lớn mật nhìn lại người trước mặt.
Người này tuy có chút dữ tợn, nhưng lại rất đẹp! Mái tóc đen mượt như tuyết, môi hồng răng trắng, trông đẹp hơn tất cả những người nàng đã từng thấy ở Vân Đài các.
Người này có phải là mỹ nữ mới tới không? Nghe giọng thì không giống người gốc Đế Đài, là người Sở, Tề hay Triệu?
Ánh mắt thiếu nữ càng lúc càng gần, khuôn mặt Cơ Tắc ngày càng xa, cổ sắp vặn gãy đến nơi, dư quang vẫn thấy thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Cơ Tắc rất khó chịu. Hắn vô thức chạm vào thắt lưng của mình, không còn thanh kiếm ở đó nữa, thay vào đó là trang sức của nữ nhân.
Lúc này mới nhớ ra rằng khi hắn cùng với Quý đại nhân tách ra, nghĩa bộc của hắn là Chiêu Minh còn ở đó, và thanh kiếm của hắn cũng rơi ở đấy.
“Ngươi… ngươi là tiểu thư mới tới sao?” Triệu Chi Chi lấy hết dũng khí, đỏ mặt hỏi chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Tắc liếc qua, lạnh lùng liếc qua đôi mắt đen láy long lanh của cô nương, đôi mắt to tròn như nai con, vừa đáng thương lại đáng yêu, nhìn hắn vừa sợ hãi lại vừa mong đợi.
Cơ Tắc cau mày, con ngươi Triệu Chi Chi co lại rồi mở ra, tuy rằng trong lòng vẫn còn căng thẳng, nhưng không hề thận trọng như vừa rồi.
Cơ Tắc chán nản lại bực bội.
Vốn tưởng rằng dọa nàng bằng cách nói chuyện qua vách tường sẽ đuổi được người đi, sao có thể nghĩ tới nữ nhân này lại dũng cảm như vậy, không những không chạy mà còn dám hỏi hắn là ai.
Nhìn cách ăn mặc của nàng, mặc dù đơn giản và không cầu kỳ, nhưng vẻ ngoài mềm mại và xinh đẹp lóa mắt người như vậy, hẳn nàng là một trong những lễ vật từ bên ngoài dâng vào Vân Đài các. Có thể chọn ra người có tướng mạo như thế này, hẳn gia chủ của nàng đã phải phí chút tâm
Đẹp thì đẹp, nhưng quá không biết điều.
Ai cho phép nàng dùng đôi mắt to kia nhìn thẳng vào hắn!
Cung thất hoang vắng đầy lá và cỏ khô, mặt trời lặn phía chân trời đang dần lùi xa, gió thu thoảng qua, nức nở như một hồn ma đang rên khóc.
Tai Cơ Tắc khẽ co lại, nín thở lắng nghe tiếng gió từ phía bên kia bức tường.
Người luyện võ có thính giác nhạy hơn người thường gấp trăm lần. Chợ phố cách nhau một bức tường, tiếng bước chân của đám người gần xa, khi bên ngoài không còn nghe thấy tiếng ồn ào nữa, bàn tay nắm chặt dưới tay áo của Cơ Tắc được thả lỏng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Mới vừa rồi ngươi nói chuyện, giọng hơi khàn một chút. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Triệu Chi Chi tiếp tục lên tiếng, chớp chớp đôi mắt thiện ý đầy thân thiết.
Cơ Tắc nhăn mặt, phớt lờ nàng.
Lúc này hắn đang mặc y phục của nữ nhân, búi tóc như nữ nhân, không muốn để ý ai. Ngay cả khi phụ vương của hắn đến, hắn cũng sẽ không để tâm ngài.
Hơn nữa, nàng ta vừa mới hỏi gì vậy? Hắn là một đại trượng phu, giọng nói của hắn đáng nhiên phải trầm khàn rồi.
Triệu Chi Chi sợ hắn hiểu lầm là cố ý khiêu khích, nữ tử ở Vân Đài các sẽ không thích nghe người khác nói xấu dù chỉ là một chút, ngay cả giọng nói cũng không được.
Nàng nhanh chóng nói thêm: “Tuy hơi khàn nhưng giọng của ngươi vẫn rất trong thanh và dễ nghe.”
Cơ Tắc không hài lòng, lồng ngực của hắn càng thêm tắc nghẽn.
Ăn mặc như một người nữ tử là một chuyện, nhưng việc bị xem là một nữ nhân mà không hề bị nghi ngờ là một chuyện khác.
Triệu Chi Chi lặng lẽ dùng mắt mình đánh giá, người này cao gầy, không biết ăn gì để lớn lên sinh ra bộ dạng thanh nhã như vậy. Thật khiến người khác hâm mộ.
A Nguyên và Kim Tử luôn nói rằng nàng là người nữ nhân đẹp nhất ở Vân Đài các, nếu cho họ gặp người này, có lẽ họ sẽ không nói mấy câu như vậy nữa.
Cơ Tắc cau mày, mặc dù lúc này hắn không thích bị coi là nữ nhân nhưng hắn vẫn nhớ tới tình cảnh bên ngoài, cũng không lớn tiếng quát vấn tội.
Khi hắn rời đi, đám đông vẫn còn đang bao vây xe ngựa Quý Hành, hắn để Chiêu Minh lại. Nếu Chiêu Minh ở đó, Quý Hành sẽ không có việc gì. Hôm nay khi đi du ngoạn, vật biểu tượng bằng rìu đồng của người Ân chưa từng được treo lên, vì vậy những gia tộc trong thành sẽ không biết rằng hắn đang ở trong cỗ xe ngựa đó, chỉ nghĩ là con của những gia tộc bình thường trong thành đi ra ngoài dạo chơi.
Các gia tộc tác loạn, cổng cung chắc đã đóng từ lâu, hắn không thể quay lại cung, cũng không thể trở về, Vân Đài các gần hoàng cung nhất, cũng là nơi ẩn náu tốt nhất.
Lúc đó, hắn không còn lựa chọn nào khác, để tránh tai mắt của bọn người đó, hắn chỉ có thể làm theo lời kiến nghị của Quý Hành, mặc y phục của người nữ tử trong xe ngựa Quý Hành vào, cài chiếc trâm được tìm thấy trong góc của cỗ xe.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao trong xe Quý Hành lại có y phục nữ nhân mới tinh như vậy?
Cơ Tắc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, hắn mắng Quý Hành là đồ háo sắc, thậm chí còn muốn cởi ngay bộ y phục không vừa người này.
Ý thức trở lại, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền vào tai hắn, "Ngươi chảy máu rồi."
Cơ Tắc ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Triệu Chi Chi.
Hắn nhìn thấy cổ tay không biết từ khi nào đã bị xước, để lại một dây máu mỏng, có thể là do lúc nãy hoảng hốt bỏ trốn, không cẩn thận liền bị thương.
Vết thương không sâu, Cơ Tắc liếm sạch vết máu, dùng tay áo thản nhiên lau miệng vết thương.
Triệu Chi Chi ở bên kia trợn mắt há mồm, Triệu Chi Chi nhận thấy ánh mắt của nàng, đại phát từ bi ném ra một câu: "Chỉ là một vết thương nhỏ."
Ánh mắt nàng nhìn hắn càng thêm nghiêm trọng hơn, như thể nàng có thể nhìn thấy được người nào đó xuyên thấu qua hắn.
Đầu Triệu Chi Chi chợt lóe lên một tia sáng. Tại sao người này lại xuất hiện ở đây, tại sao lại tức giận như vậy, trong nháy mắt tất cả đều đã được giải thích.
Một lúc lâu sau, Triệu Chi Chi hơi sợ hãi nhìn vào mắt Cơ Tắc, nàng thở dài, đi tới nâng bàn tay Cơ Tắc lên thổi thổi, như sợ có thể làm hắn bị đau, nàng cẩn thận buộc một chiếc khăn sạch quanh cổ tay hắn, nhẹ nhàng thở ra: "Vết thương nhỏ nếu không chú ý sẽ biến thành bệnh nguy hiểm đến tính mạng, ở đây không có đại phu chữa bệnh, ngươi phải biết yêu quý thân thể của mình. "
Cơ Tắc bất động, để ánh mắt thiện cảm của cô nương dừng lại trên gương mặt mình.
“Cho dù có để lại sẹo cũng khó có thể không chữa được.” Giọng Triệu Chi Chi nhẹ nhàng hơn, như dỗ dành một đứa trẻ, vừa dịu dàng nhẫn nại.
Chắc nàng đã hiểu lầm điều gì đó.
Cơ Tắc cảm thấy thật buồn cười, không lên tiếng giải thích.
Hắn chỉ ở lại Vân Đài các một lúc, không có ý định tán gẫu với người khác.
Hàng mi dài của Triệu Chi Chi khẽ động, nhìn có chút bất an, không biết nên an ủi mỹ nữ lạnh lùng này như thế nào.
Người ở Vân Đài các đều coi trọng vẻ ngoài, nhất là mái tóc và làn da, sẽ không bao giờ mắc sai lầm để bản thân bị thương như vậy. Đau ốm thì không sao, nhưng đừng để bị thương, vết thương sẽ để lại sẹo. Có những vết sẹo như vậy, sau này làm sao có thể hầu hạ chủ nhân của Vân Đài các được?
Triệu Chi Chi nhìn mỹ nhân trầm mặc trước mặt, không dám tự mình suy đoán, chỉ vì đã tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, nàng mới nghĩ nhiều như thế.
Nếu đúng như những gì nàng nghĩ, miệng vết thương vẫn còn nông như thế, có lẽ là lần đầu.
Trước đây đã từng có một chuyện như vậy, đó là nữ nhi của Bàng gia.
Bàng gia từng là một tôn thất trong vọng tộc, mỗi lần đưa nữ