Triệu Chi Chi dậy sớm, chỉ muộn hơn mặt trời một chút.
Nàng ngồi trên bậc đá nhìn A Nguyên và Kim Tử làm việc trong gió thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió càng lúc càng lớn, mặc y phục mỏng nhưng lại không lạnh chút nào, công việc nặng nhọc khiến cơ thể ướt cả mồ hôi.
Chiếc bụng rỗng của A Nguyên lại kêu vang mấy tiếng, Kim Tử cũng không cho hắn thể diện, hắn xấu hổ không làm việc được, mặt đỏ bừng cầu xin Triệu Chi Chi vào phòng chờ: "Lập tức đi ăn cơm, lúc sau là tốt ngay! "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Tử cởi dép rơm ném hắn: "Xấu hổ cái gì!"
A Nguyên lầm bầm: "Ta không giống ngươi, ngươi cố ý để cho nhiều người xem đi, nhìn thấy cũng không biết xấu hổ!"
Kim Tử chống nạnh cười: "Có gì đáng xấu hổ! Lần sau ngươi đừng ăn đồ ta lấy về!"
A Nguyên giậm chân: "Không ăn thì không ăn!"
Triệu Chi Chi chạy vào nhà, phát hiện một chút canh bánh còn sót lại đêm qua, đút cho A Nguyên một ngụm, một ngụm cho Kim Tử ăn, hai người đã ngừng cãi vã.
A Nguyên liếm vết canh trên môi, xúc động nói: "Giá như ngày nào cũng được ăn ba bữa như ngày hôm qua thì tốt rồi!"
Ngày thường tiểu thư và bọn họ ăn tổng cộng hai bữa, một bữa lúc mặt trời mọc và một bữa xế chiều, buổi tối không có gì ăn, nhưng ngủ thiếp đi thì sẽ không đói. Hôm qua thì khác, hôm qua họ đã ăn ba bữa. Giữa trưa ăn thịt, ban đêm quý nữ còn yêu cầu họ nấu canh bánh, thật là một ngày tốt lành!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Tử ngồi xổm trong góc chẻ tre, đè thấp giọng nói, sợ Triệu Chi Chi ở trong phòng nghe thấy: "Có ăn là tốt rồi. Mỗi ngày ngươi còn muốn ăn ba bữa sao? Ngươi có biết hôm qua là ngày gì không? Là sinh nhật của tiểu thư đó!"
A Nguyên sửng sốt lại xấu hổ: "Tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn?"
"Ta có thể nói gì với ngươi nữa? Ngươi có thể biến ra thịt dê hay sủi cảo được không?" Kim Tử chế nhạo hắn, "Hay là, lấy vỏ cây trước kia ngươi từng ăn đưa cho ngài ấy?"
A Nguyên gặm vỏ cây hai năm, sau khi đi theo Triệu Chi Chi cũng không thể mập lên, đến nay vẫn gầy gò, rất ghét người khác nói đến chuyện này.
Hắn tức giận nhìn chằm chằm Kim Tử, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi đây, còn ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một nô tì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Tử nghiêng người về phía sau nở một nụ cười, da thịt mềm mại khắp người nàng run lên.
A Nguyên giơ rìu lên và bổ một khúc gỗ.
Triệu Chi Chi lại ra khỏi nhà. Tóc chải ngược ra sau, mái tóc dài màu đen buông xõa sau vai, được buộc chặt bằng một sợi dây buộc tóc màu đỏ đã sờn. Y phục từ năm trước đã ngắn, váy ngắn như vậy để lộ mắt cá chân trắng như ngó sen của nàng. Không có tất, chỉ để chân trần xỏ vào đôi hài.
"Đi đâu vậy? Sắp có thể ăn cơm sáng rồi ạ." A Nguyên đuổi theo ra ngoài.
Triệu Chi Chi chạy nhanh hơn anh ta: “Ta ra ngoài nhìn xem.”
A Nguyên lo lắng: “Cẩn thận bị cô nương Nhạc Nguyệt kia bắt gặp!”
Triệu Chi Chi: “Nàng ấy đến trưa còn chưa dậy nữa!”
Triệu Chi Chi đi thẳng đến Nam Đằng Lâu.
Ngay khi vừa mở mắt vào buổi sáng, nàng đã không thể chờ đợi nổi. Nàng đã không đi cho đến bây giờ, nhịn rất giỏi rồi.
Hôm qua tại nơi này, nàng đã âm thầm tổ chức sinh nhật lần thứ mười lăm trên đời của mình, nàng đợi món nàng muốn ăn, chờ gặp người mà mình muốn gặp, lẽ ra nàng đã kết thúc một ngày vui vẻ hạnh phúc này trong thất vọng.
Nhưng khi thương tâm cho bản thân, nàng lại gặp một người còn đáng thương hơn mình, một mỹ nữ cao quý.
Nỗi buồn và sự thất vọng của cô chẳng có gì đáng nói trước mỹ nữ này - người đã tự hại mình bằng cách cắt cổ tay!
Mặc dù có thể do nàng suy nghĩ việc này quá nghiêm túc, nhưng việc sinh tử thì không được để sai sót xảy ra!
Vì vậy, nàng hiểu, ông trời để nàng đợi ở Nam Đằng Lâu chịu khổ là có lý do.
Nếu như ngày hôm qua nàng gặp được người của Triệu gia, như vậy nàng đã không phải ở trong Nam Đằng Lâu chờ đợi, cũng sẽ không gặp được mỹ nhân (có thể) muốn làm chuyện ngu ngốc.
Triệu Chi Chi sám hối với ông trời về những lời oán giận ngắn ngủi của mình. Trước khi đi ngủ vào buổi tối, nàng thành kính lập lời thề với nương nương Nữ Oa và các chư hầu cùng quỷ thần, nguyện sang sinh thần năm sau là có thể ăn bánh anh đào do phụ thân đưa đến, nguyện mọi người mà nàng quen biết đều còn sống.
Ước ba nguyện vọng, điều ước nhỏ nhoi cuối cùng nàng để lại cho mỹ nữ mới quen biết. Nàng hy vọng dù mỹ nhân cố ý cắt cổ tay hay vô tình cắt cũng không sao, đừng như Bằng cơ năm xưa, vì rơi vào căn bệnh trầm cảm, cuối cùng nàng ấy đã bị chủ nhân bỏ rơi.
Sau khi ước xong ba điều, Triệu Chi Chi ôm chăn bông thỏa mãn đi vào giấc ngủ. Ngủ cho đến bình minh.
Buổi sáng thức dậy, trong lòng nàng có một mong đợi hoàn toàn mới, một mong đợi cũng quan trọng như bữa ăn với những con người kìa. Nàng đang đến tháp Nam Đằng Lâu để thử vận may, biết đâu lại gặp được vị mỹ nữ đáng thương kia.
Nam Đằng Lâu là một gian nhà làm bằng gỗ, phía trên và phía dưới đều toàn gỗ, màu hạt dẻ xinh đẹp lại mỏng manh, như thể gió có thể thổi đổ. Nhìn từ xa, trông giống như một ông lão mặc áo đỏ đang hấp hối trước tuổi già đang còng lưng cố gắng chống đỡ tấm thân vốn đã tàn tạ của mình.
Triệu Chi Chi đi vào lâu như ngựa quen đường cũ. Nếu bước trên sàn gỗ với một đôi giày không vừa vặn, phải siết chặt bắp chân để không tạo ra tiếng kêu nặng nề. Các phòng nhỏ đều không có cửa, có một chiếc vải rách được treo trên ngưỡng cửa thì đã được tính là cửa rồi.
Ngay khi Triệu Chi Chi bước vào tòa lâu, Cơ Tắc liền phát hiện.
Hắn nắm lấy con dao ngắn do Chiêu Minh để lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày rậm như con hổ, sẵn sàng đâm dao vào kẻ đột nhập bất cứ lúc nào.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của cô nương và tiếng gọi nhẹ nhàng của nàng, kêu như một con mèo, từng tiếng lơ lửng trong gió: "Mỹ nhân, mỹ nhân..."
Trái tim thắt chặt của Cơ Tắc đột nhiên thả lỏng.
Hóa ra là nàng.
Cơ Tắc nghe thấy tiếng nàng gọi thêm vài lần nữa, hắn nằm yên lặng một lúc, đột nhiên vươn tay vỗ vài cái vào bức tường cạnh giường.
Bức tường cũng được làm bằng gỗ, "bùm bùm bùm bùm", như thể cả căn phòng nhỏ đang bị rung chuyển vài cái.
Tiếng bước chân của nàng càng lúc càng gần: “Mỹ nhân, là ngươi sao?”
Cơ Tắc nhìn chằm chằm vào tấm vải rách cạnh cửa.
Dưới những tấm vải vụn đung đưa trong gió, một khuôn mặt ngây thơ và non nớt lộ ra, cái đầu nhỏ, chiếc cổ trắng và đôi mắt đen láy cong cong cười.
Giọng nàng cũng giống như nàng, nhẹ như lông hồng: “Thì ra là ngươi thật.”
Cơ Tắc quay người vào trong.
Triệu Chi Chi lễ phép cởi giày, đứng cạnh cửa báo một