Hyeongseop sau khi thành công chọc cho Lew giận lên rồi mới chịu rời khỏi văn phòng một cách thoã mãn. Mặc cho người xung quanh có nhận xét bản thân như thế nào thì mỗi khi gặp Lew, Hyeongseop nhất định phải khiến cậu nổi giận, dù cho anh có bị mắng bị đánh cũng chẳng sao
Vì Lew còn nổi giận với Hyeongseop, có nghĩa là cậu vẫn còn quan tâm đến anh
Hyeongseop nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến giờ tan làm nhưng hiện tại anh không có việc gì để làm cả bởi Lew đã cấm anh không được hành động tuỳ tiện nếu không có lệnh của cậu. Sau khi đưa thông tin của Jaewon cho Lew, Hyeongseop cá rằng sắp tới Lew sẽ bận tối mặt mũi nên trong thời gian này anh sẽ tạm thời "yên phận" và không gây thêm phiền phức cho cậu nữa. Ngẫm nghĩ một hồi, Hyeongseop quyết định ra ngoài dạo một vòng cho khuây khoả, sẵn tiện xem có gì ngon ngon mua về cho vị Trung uý bận rộn kia
Khi đi vào bãi giữ xe, Hyeongseop bắt gặp một chiếc xe trông khá quen mắt đang đậu kế bên xe của anh
"Ô~ Là xe của cậu Eunchan, cậu ấy về rồi sao~"
Hyeongseop liếc mắt nhìn một lượt xe của Eunchan, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, khoé môi anh chậm rãi cong lên. Kế hoạch ban đầu Hyeongseop định sẽ dạo quanh một vòng cho khuây khoả rồi ghé quán ăn mua gì đó tẩm bổ cho Lew nhưng có vẻ như anh sẽ phải thay đổi một nửa kế hoạch của mình
Nghĩ là làm, Hyeongseop nhanh chóng lái xe đến nơi anh đã từng ghé qua một lần
"Chà...hình như mình đến không đúng lúc rồi, quán vẫn chưa mở cửa thì phải~"
Đến nơi, Hyeongseop hạ cửa kính xuống rồi ló đầu ra nhìn bảng hiệu có dòng chữ Kilig vẫn chưa được mở đèn. Tuy vậy, Hyeongseop vẫn bước xuống xe, đã đến đây rồi mà phải đi "tay không" về thì uổng quá nên anh quyết định đi một vòng xung quanh quan sát thử, dù sao đây cũng là nơi ở của hai người thân thiết nhất với Jaewon
Hyeongseop vừa bước lên trước được hai bước thì cánh cửa quán bật mở, một cậu con trai với mái tóc nâu hơi xoăn khệ nệ xách một cái túi đen ra. Người đó vừa hay chạm mặt Hyeongseop, ban đầu cậu nhóc tỏ ra kinh ngạc nhưng sau đó như đã nhận ra đối phương là ai, cậu nhóc reo lên
"Anh...Anh có phải là anh của anh Chin không?! Tên anh là...Woongkul đúng không?!"
Hyeongseop nở một nụ cười thân thiện, anh gật đầu và đáp lại - "Là tôi, thật không ngờ cậu vẫn nhớ đến tôi, Taerae"
"Sao lại không chứ?! Anh và anh Wookbin và cả anh Chin nữa! Làm sao tôi có thể quên được những người bạn của anh Jaewon được"
Taerae nhanh chân đi vứt túi rác rồi chạy nhanh về phía Hyeongseop - "Mà anh đến đây có việc gì vậy?"
"Tôi nghe bảo Chin đến quán làm quen với công việc, tiện đường nên tôi muốn ghé xem em ấy như thế nào"
"Ra là vậy! Nhưng mà anh Chin vừa mới về tức thì, anh ấy không nói gì với anh sao?"
Hyeongseop tỏ ra ngạc nhiên rồi giả vờ rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn - "À đúng thật, Chin có nhắn cho tôi nhưng tôi có thói quen tắt chuông điện thoại trong lúc làm việc nên không để ý"
Taerae gật gật, dường như cậu nhóc hoàn toàn bị diễn xuất của Hyeongseop đánh lừa mà không chút mảy may nghi ngờ
"Quán hiện tại vẫn chưa mở cửa sao?"
"Vâng, 8 giờ tối quán mới mở í"
Hyeongseop thở dài, nét mặt thoáng có chút tiếc nuối - "Haiz...tiếc thật, tôi định ghé qua uống một ly sẵn tiện đến thăm cậu và Hyuk...Thôi đành vậy, cũng không còn cách nào khác, tôi về đây, hẹn cậu khi khác nhé Taerae, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Hyuk"
Chưa để Taerae phản ứng lại, Hyeongseop liền quay người từng bước rời đi, trong miệng lẩm bẩm - "1...2...3..."
"Khoan đã!"
Hyeongseop dừng bước
"Mặc dù hiện tại quán vẫn chưa mở cửa nhưng...nhưng tôi và anh Hyuk không phiền nếu anh vào uống một ly đâu"
Hyeongseop quay lại nhìn Taerae với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng - "Thật sao?! Tôi không làm phiền hai người chứ?"
"Tất nhiên là không rồi! Như tôi đã từng nói, bạn của anh Jaewon tức là bạn của chúng tôi. Anh mau vào đây, đừng ngại"
Taerae chủ động nắm lấy cánh tay Hyeongseop và kéo anh vào quán mà không để ý khoé miệng Hyeongseop nhếch lên tạo thành một nụ cười ranh mãnh
Vừa bước vào quán, Hyeongseop đã nhìn thấy bóng dáng một người ngồi ở quầy bar, bàn tay trắng nõn cầm ly rượu đã vơi đi một nửa, ánh mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm
"Anh Hyuk! Anh mau xem ai đến thăm chúng ta nè!"
Hyuk chuyển dời ánh nhìn sang người đứng bên cạnh Taerae, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, đôi môi mỏng nở một nụ cười
"Chà~ xem ai kìa, chẳng phải là người anh em của Chin và anh Wookbin đây sao? Cơn gió nào đưa anh đến đây vào lúc này vậy?"
Taerae nhanh nhảu giải thích - "Anh Woongkul tính đến xem anh Chin thế nào mà không biết anh Chin đã về. Nhân tiện anh Woongkul muốn ghé uống rượu sẵn trò chuyện với anh em mình nên em mới kéo ảnh vào đây"
"Ra là vậy~ Taerae không chịu uống cùng tôi, tôi uống rượu một mình nãy giờ cũng hơi buồn"
Hyeongseop mỉm cười đáp lại - "Có vẻ tôi đến đúng lúc rồi nhỉ"
Hyeongseop tiến đến quầy bar và ngồi bên cạnh Hyuk, Taerae thì chạy lên lầu làm chút đồ ăn để làm đồ nhắm, cậu nhóc lo cho anh "sếp" để bụng đói mà nốc rượu như nốc nước lã thế nào cũng bị cào ruột, lúc đó người chịu khổ không ai khác ngoài cậu
Hyuk với tay lấy một cái cốc rỗng đặt xuống trước mặt Hyeongseop - "Anh uống loại rượu nào vậy?"
"Tôi nói ra thì cậu sẽ pha rượu cho tôi chứ?"
"Nếu anh muốn~" - Hyuk đứng dậy và đi vào trong quầy, anh sắn tay áo lên chuẩn bị đích thân pha rượu cho vị khách đặc biệt này
"Hmm...cậu là ông chủ quán Bar, cậu thử đề xuất xem"- Hyeongseop chống tay lên quầy nhìn chằm chằm đối phương
"Thế...một ly Whisky Sour thì sao nhỉ?"
"Nghe hay đấy~ Nhưng hắn là cậu biết nồng độ cồn của loại cocktail đó rất mạnh, chẳng may tôi say thì làm sao tôi lái xe về được đây?"
Hyuk mỉm cười, anh cúi xuống để tầm mắt mình bằng với đối phương, khoảng cách giữa cả hai thu hẹp đến khi cổ áo cả hai chạm vào nhau, Hyeongseop có thể cảm nhận được mùi hương hoa hồng thoang thoảng ngay đầu mũi
"Nếu anh say là lỗi của tôi nhỉ~ Vậy tôi không ngại cho anh quá giang một đêm đâu"
Khoé môi Hyeongseop cong lên như đáp lại lời nói có chút ám muội đó, từng ngón tay chạm nhẹ lên gò má của đối phương
"Để một người xa lạ quá giang qua đêm như vậy~ cậu tin người đến thế sao? Cậu không sợ tôi làm gì cậu sao? Cậu có biến bản thân có một gương mặt thật sự rất đẹp không?" - Hyeongseop thì thầm với âm lượng như chỉ đủ để hai người nghe
Hyuk mỉm cười,