Trở về văn phòng của mình, Hanbin vẫn chưa hết bàng hoàng, cậu nhìn chằm chằm tập tài liệu trên bàn mình mà vẫn chưa mở nó ra xem
"Đây thật sự là...toàn bộ thông tin cá nhân của Song Jaewon?" - Hanbin lẩm bẩm
"Anh Hanbin...anh không định...xem qua sao?"
Eunchan liền nhắc khi thấy Hanbin cứ ngẩn ngơ nhìn tập tài liệu mà không động tay giở nó ra xem. Bản thân Eunchan cũng tò mò nhưng cậu nghĩ nên để Hanbin đọc trước
"Anh...tự nhiên anh thấy hơi lo. Ban đầu chúng ta chẳng biết gì về quá khứ của Song Jaewon. Giờ tự nhiên có đầy đủ thông tin từ trên trời rơi xuống..."- Hanbin nhất thời chưa tiếp nhận nổi chuyện này
"Lew bảo Hyeongseop đã đưa nó cho cậu ấy, không lẽ một mình anh ta đã âm thầm điều tra sao?"
"Anh không biết nhưng nếu thật sự là vậy...Hyeongseop rốt cuộc có được những thứ này từ đâu ra? Anh không nghĩ cậu ta âm thầm điều tra một mình"
Sự hoài nghi của Hanbin dành cho Hyeongseop ngày một lớn, thậm chí cả đội cảnh sát cũng không điều tra được thông tin về Jaewon, vậy chẳng biết bằng một cách thần kỳ nào đó Hyeongseop lại có được
Không phải chuyện này có chút đáng ngờ sao?
"Hay là có người giúp anh ta?"
Hanbin lắc đầu, cậu cầm tập tài liệu lên - "Chúng ta không thể biết được, tạm thời đừng nói về chuyện này nữa"
Hanbin chậm rãi mở tập tài liệu ra, những khoảng trống trong thông tin của Jaewon trước đây đã được điền vào và thậm chí có những thông tin mà đến cả Hanbin cũng không ngờ đến
"Cái...Cái quái gì vậy?!"- Hanbin trợn tròn mắt
"Sao vậy anh? Có gì không ổn hả?"
Biểu cảm trên mặt Hanbin trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mày cũng cau lại - "Trong đây viết bố mẹ của Song Jaewon được cho là đã mất trong một vụ tai nạn khi cậu ta tròn 2 tuổi"
Eunchan nghe xong cũng kinh ngạc không kém - "Sao cơ?! Nhưng...Nhưng rõ ràng lần Lew tra khảo Song Jaewon, cậu ta đã khai bố mẹ bỏ rơi cậu ta trước cổng Trại trẻ mồ côi mà? Không lẽ Song Jaewon đã nói dối?!"
Hanbin không nói gì mà tiếp tục chăm chú đọc, mặc dù nhiệt độ trong phòng rất ấm nhờ máy sưởi nhưng mồ hôi vẫn chảy từ thái dương xuống cằm cậu. Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng giấy xào xạc và tiếng kim giây của đồng hồ từng khắc trôi qua
Khoảng tầm nửa tiếng sau, Hanbin đặt sấp hồ sơ xuống bàn, cậu ngồi dựa lưng vào thành ghế và thở dài một hơi mệt mỏi
"Sao vậy anh? Lại có chuyện gì không ổn hả?"
Hanbin hất mặt về phía tập tài liệu ngụ ý bảo Eunchan tự đọc lấy. Eunchan cầm lên và cẩn thận lật từng trang giấy một
"Trong...Trong đây còn ghi sau khi bố mẹ Song Jaewon qua đời, vì không liên lạc được với họ hàng thân thích nên cậu ta mới bị đưa vào Trại trẻ mồ côi?! Chuyện này...rốt cuộc là sao?"
"Em đọc tiếp mục phía dưới đi"
"Ừm...Khi Song Jaewon lên 5 thì có một gia đình ngỏ ý muốn nhận nuôi cậu ta nhưng không biết vì lý do gì mà họ đã trả cậu ta về sau ba ngày..."
Hanbin gật gù rồi hướng mắt nhìn Eunchan - "Còn gì nữa?"
Eunchan mím môi khi đọc đến dòng tiếp theo - "...Sau khi trả Song Jaewon về lại Trại trẻ mồ côi thì gia đình đó cũng đã chuyển đi ngay trong đêm và hiện tại...vẫn chưa rõ tung tích..."
"Em nghĩ sao về điều này?"
"Có lẽ...gia đình đó đã dọn về một vùng quê hẻo lánh không ai biết?"
"Ban đầu anh cũng nghĩ vậy nhưng tại sao họ phải vội vã chuyển đi ngay trong đêm như vậy? Xét theo góc độ nào đó, họ giống như là...đang chạy trốn khỏi điều gì đó chăng...?"
Câu hỏi của Hanbin khiến Eunchan câm nín không biết nói gì thêm và bản thân Hanbin cũng vậy, đây chỉ là suy đoán của Hanbin, dù sao việc điều tra không thuộc phạm trù của họ nhưng Hanbin khá chắc rằng Lew hẳn cũng có suy nghĩ giống cậu
"À phải rồi, sáng nay anh gặp Song Jaewon, cậu ta có phản ứng gì không?"
Hanbin chậm rãi nhắm mắt lại như đang hồi tưởng lại về vụ việc sáng nay
"Ban đầu Song Jaewon rất ngạc nhiên và thậm chí có phần hốt hoảng khi thấy anh, nhưng sau cùng cậu ta trông có vẻ rất vui khi thấy anh"
"Song Jaewon thích anh mà, dĩ nhiên cậu ta sẽ có phản ứng đó"- Eunchan suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp - "Nhưng có điều này em vẫn chưa hiểu, cậu ta thích anh như thế thì tại sao lại không muốn gặp mặt anh chứ?"
"Bởi vì Jaewon sợ bản thân sẽ làm hại anh"
Eunchan ngạc nhiên - "Cậu ta nói vậy thật sao?"
"Ừm...Jaewon nói vì sợ bản thân phát bệnh bất ngờ và tấn công anh nên mới không muốn gặp mặt anh"
"Vậy anh định sẽ làm gì?"
"Hửm?"
"Anh nói Song Jaewon vì sợ anh gặp nguy hiểm nên mới tránh mặt anh, điều đó chứng tỏ cậu ta rất thích anh, thậm chí là yêu anh. Vậy anh định sẽ làm cách gì để khiến cậu ta buông bỏ tình cảm đó?"
Hanbin thoáng giật mình, nhất thời Hanbin không biết trả lời như thế nào vì đây cũng chính là vấn đề cậu chưa nghĩ ra cách giải quyết. Nói thẳng ra thì sợ Jaewon bị sốc vì vốn dĩ tâm lý của hắn không được ổn định, nói mấp mé thì sợ hắn không hiểu ý
"Anh chưa nghĩ ra cách đúng không?"
"Anh..."
Eunchan có vẻ nhút nhát và ít nói nhưng khi trong trạng thái nghiêm túc thì mỗi câu từ của cậu như nói trúng tim đen của người khác
"Nếu anh chưa nghĩ ra vậy tại sao anh lại dám hứa với Lew chứ?! Anh...Anh thật sự quá liều lĩnh"
"Anh...Chỉ là anh tạm thời chưa có cách nhưng anh tin rằng mình sẽ nghĩ ra. Em phải tin tưởng người anh này chứ"
Hanbin nhe răng cười như không có chuyện gì và tiến đến xoa đầu Eunchan
"Haiz...em tin anh nhưng em thấy lo cho anh hơn"- Eunchan thở dài, cậu dụi đầu vào lòng bàn tay Hanbin như đang làm nũng
"Không sao đâu, anh biết mình nên làm gì. Ngược lại là em mới đúng, nhiệm vụ của em đóng vai trò rất quan trọng thế nên hãy cẩn thận"
"Em đã hứa với anh và Lew rồi, em sẽ không làm hai người thấy vọng đâu!"
Hanbin gật đầu hài lòng, ít ra Eunchan vẫn còn lí trí hơn Hanbin nhiều nên Hanbin có lòng tin đứa em của cậu sẽ làm tốt
———————
Lew cẩn thận kiểm tra lại bảng báo cáo của mình trước khi bỏ nó vào trong túi đựng tài liệu, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, cậu tháo kính rồi đứng dậy cầm theo túi tài liệu đó rời khỏi văn phòng. Lew đi thẳng một mạch đến bãi giữ xe, khi cậu chuẩn bị ngồi vào trong thì chợt để ý điều gì đó
"Hửm? Xe của Hyeongseop