Lew nhắm mắt và hít một hơi sâu, ngay khi rèm mi hé mở, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn bình thường, cậu hướng về phía micro
"Chào buổi sáng Song Jaewon"
Jaewon giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói đột ngột vang lên trong phòng, hắn dáo dát nhìn tứ phía theo bản năng
"Đừng nhìn nữa, cậu không thể nhìn thấy chúng tôi! Hãy đáp lại nếu cậu nghe thấy tôi nói"
"V-Vâng"
"Tốt lắm! Bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào?"
"Tôi...Tôi sợ..."- Jaewon không ngần ngại nói ra cảm giác của mình ngay lúc này
"Tôi hy vọng cậu hiểu rằng người chúng tôi muốn thẩm vấn không phải là cậu, mà là nhân cách khác bên trong cậu"
"T-Tôi hiểu nhưng tôi...tôi sợ lắm. Tôi sợ mình sẽ lại..."
Lew đánh mắt sang nhìn Hanbin, theo khẩu hình miệng của Hanbin thì có vẻ như Hanbin muốn Lew hãy nói gì đó để trấn an Jaewon
"Cậu đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ. Việc cậu cần làm là hợp tác và để chúng tôi thẩm vấn nhân cách khác của cậu. Cậu làm được chứ, Song Jaewon?"
Thông camera quay cận mặt, Hanbin có thể thấy sự do dự thoáng qua trong ánh mắt của Jaewon. Khi Lew định nói gì đó, Hanbin nhanh chóng chen vào
"Jaewonie"
Nghe được chất giọng quen thuộc, nét mặt của Jaewon mới giãn ra đôi chút
"Anh...Anh Hanbin"
"Có tôi ở đây, cậu đừng sợ. Tôi hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, Jaewonie tin tôi được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"V-Vâng, tôi tin anh Hanbin"
"Ngoan lắm. Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"
"Vâng"
Thanh tra Woo ngồi quan sát diễn biến từ đầu đến cuối, lúc này ông mới lên tiếng
"Bác sĩ Oh giỏi thật nhỉ? Có thể khiến cho tên nghi phạm này nghe lời như thế"
Hyeongseop liền nói chêm vào - "Đúng vậy ngài Thanh tra! Bác sĩ Oh của chúng ta thật sự rất giỏi. Nghi phạm Song Jaewon vốn là một kẻ cứng đầu, chỉ có Bác sĩ Oh mới có thể khiến nghi phạm ngoan ngoãn nghe lời"
"Nếu là vậy thì Bác sĩ Oh đúng là rất giỏi. Có chút đáng tiếc, nếu Bác sĩ Oh theo hướng làm cảnh sát thì tôi tin chắc cậu sẽ trở thành một viên cảnh sát rất xuất sắc đấy"
Hanbin chỉ biết cười trừ trước lời khen ngợi của Thanh tra Woo, sau đó cậu còn âm thầm tặng cho Hyeongseop một ánh nhìn như muốn giết người. Hyeongseop vẫn tỏ ra bình chân như vại, đã vậy Hyeongseop còn mỉm cười tỏ ra ngây thơ vô tội với Hanbin như thể bản thân mình chẳng làm gì sai cả
Hanbin thở hắt một hơi nặng nề, cậu quay lưng về phía Hyeongseop. Hanbin nghĩ mình tốt nhất là không nên đôi co với Hyeongseop ngay lúc này, trước mắt cậu phải tập trung vào việc trước mắt đã
"Được rồi Jaewonie, giờ cậu hãy thả lỏng và nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng hết mức có thể. Nếu cảm thấy có thứ gì đó muốn thoát ra thì hãy để nó bộc phát, đừng cố gồng người lại. Cậu làm được chứ?"
"T-Tôi sẽ cố..."
Jaewon nhắm mắt lại, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách chậm rãi, cố gắng điều hoà nhịp thở của mình. Mọi thứ trước mắt chỉ còn là một màu đen, Jaewon dần dần không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào xung quanh nữa ngoại trừ nhịp đập nơi ngực trái
Vài phút trôi qua, Jaewon cảm nhận được có thứ gì đó nhộn nhạo bên trong cơ thể khiến hắn bất giác cau mày vì khó chịu. Một thứ gì đó chạm vào linh hồn của Jaewon, từng chút bao phủ lấy hắn và kéo Jaewon vào trong màn đêm để thứ đó có thể bước ra thay thế vị trí của hắn
Những viên cảnh sát có mặt bên trong phòng và cả những người ở bên ngoài đổ dồn ánh mắt lên người Jaewon. Đặc biệt là Hanbin, mặc dù chính cậu là người hướng dẫn Jaewon nhưng Hanbin có chút lo lắng vì cậu cũng không chắc là nó sẽ thành công
Kể từ khi làm theo lời Hanbin, Jaewon ngồi yên, đầu gục xuống và hoàn toàn bất động như một pho tượng, thông qua máy đo thì nhịp tim và sóng não của hắn đã dần trở nên ổn định
Khoảng 15 phút trôi qua, Jaewon vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, không nhúc nhích hệt như một con rối gỗ
Lew liếc mắt nhìn đồng hồ rồi quay sang Hanbin - "Tình trạng của Song Jaewon vấn ổn chứ anh?"
"Ừm, theo chỉ số trên máy thì Song Jaewon vẫn ổn"
"Nhưng cậu ta ngồi bất động như thế đã gần 15 phút rồi. Chúng ta phải ngồi chờ đến khi nào?"
"Chuyện này...anh không rõ lắm, chúng ta cứ thử chờ thêm một chút nữa xem sao"
Hanbin không phải là sợ Lew không tin tưởng mình, mà Hanbin sợ nếu cứ tiếp tục chờ lâu thì Thanh tra Woo sẽ nghi ngờ rằng kế hoạch này không khả thi, thậm chí có thể sẽ cho dừng kế hoạch đột ngột. Như vậy mọi công sức không chỉ là của Hanbin mà cả những người tham gia vào kế hoạch này sẽ đổ sông đổ biển
Hanbin mím môi, cậu chỉ biết biết thầm cầu nguyện rằng chuyện này sẽ thành công, rằng Song Jaewon sẽ không bỏ cuộc
Khoảng 5 phút nữa trôi qua, lúc này, ngón tay của Jaewon khẽ động đậy, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Hanbin không giấu được sự phấn khích, nhưng ngay khi đôi mắt cáo ấy mở ra và nhìn thẳng vào tấm kính, nét hồ hởi đó biến mất, Hanbin liền có cảm giác như tim mình vừa ngừng đập trong một khắc. Chưa cần xác minh nhưng chỉ với ánh mắt thôi, Hanbin đã có thể khẳng định người hiện tại không phải là Song Jaewon. Ánh mắt của người bên trong không còn nét trong trẻo và một chút ngây ngô nữa, nó trở nên đục ngầu và sắc xảo hơn, thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy sự vô hồn đến mức dường như người này không có chút sự sống nào
Với sự nhạy bén và tinh ý của mình, Lew cũng nhanh chóng nhận ra - "Anh Hanbin, người hiện tại...không phải là Song Jaewon đúng chứ?"
"A-Anh...Anh nghĩ là vậy"
"Chắc chắn không phải là Song Jaewon rồi~ ít nhiều gì tôi cũng đã từng tiếp xúc trực tiếp với cậu ta. Ánh mắt của Song Jaewon không lạnh lẽo đến mức vậy đâu, kẻ hiện tại trông chẳng khác gì một cái xác không hồn"
Hyeongseop cũng lên tiếng, tuy nụ cười nhạt vẫn in hằn trên đôi môi nhưng ánh mắt của Hyeongseop dường như đã tối đi vài phần
Lew nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc, cậu bật micro lên - "Song Jaewon, hiện tại cậu đang cảm thấy như thế nào?"
Người bên trong phòng im lặng không đáp lại, Jaewon đưa mắt nhìn chằm chằm vào tấm kính
"Song Jaewon! Hãy mau trả lời câu hỏi của tôi!"
Đáp lại vẫn là một sự im lặng đến đáng sợ, những viên cảnh sát phụ trách canh giữ trong phòng thẩm vấn cảm nhận được bầu không khí xung quanh Jaewon thay đổi một cách rõ rệt, sự thay đổi này khiến bọn họ bất giác nâng cao sự cảnh giác theo bản năng. Họ có cảm giác dường như bọn họ đang phải đối mặt với mối nguy hiểm tiềm tàng rất lớn có thể bùng phát bất cứ lúc nào
Rốt cuộc kẻ đang bị trói kia là ai?
Không phải
Là thứ gì mới đúng?
"Song Jaewon! Nếu còn tiếp tục im lặng và không hợp tác thì tôi sẽ sử dụng đến biện pháp mạnh-"
"Bác sĩ Oh!"
Jaewon bất chợt lên tiếng ngắt đứt lời nói của Lew. Những người từng tiếp xúc với Jaewon có thể nhận ra đây rõ ràng không giống giọng nói như mọi khi của Jaewon. Giọng nói của kẻ hiện tại có phần trầm và khàn hơn, chính giọng nói này đã gọi tên Hanbin vào cái ngày Hanbin ghé qua phòng giam của Jaewon lúc cậu ở lại tăng ca
Mặc dù Jaewon ở trong phòng không thể nhìn thấy mọi thứ ở bên ngoài vì đây là kính một chiều nhưng Hanbin vẫn