*Cạch
"Chào buổi sáng~"
Hanbin và Eunchan vừa rời khỏi văn phòng liền chạm mặt với người nào đó mà ai cũng biết
Trông thấy phản ứng bất ngờ của hai người họ, Hyeongseop chỉ bật cười
"Tôi làm hai người giật mình hả? Xin lỗi nha~"
Hanbin còn tưởng mình bị hoa mắt khi nhìn thấy Hyeongseop. Bởi từ sau cái ngày hộ tống Hanbin về văn phòng, Hyeongseop đã biến mất suốt một tuần sau đó, đến cả Lew cũng không biết anh đã ở đâu. Giờ Hyeongseop lại xuất hiện bất thình lình như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn trưng cái nụ cười thiếu đánh ấy
"Cậu...một tuần qua cậu đã ở đâu?"
"À, tôi có chút việc ở Viện kiểm soát, đi vội quá nên quên báo cho mọi người"
Hanbin cau mày và nhìn Hyeongseop một cách hoài nghi, nếu Viện kiểm soát thật sự cần Hyeongseop giải quyết công việc thì nên cử một người nào khác có thời gian rảnh rỗi sang đây để phụ mới đúng. Với lại, nếu Hyeongseop không báo cho Hanbin hay Eunchan cũng chẳng sao nhưng ít nhất cũng phải báo cho Lew một tiếng chứ, cách hành xử không có phép tắc này của Hyeongseop thế nào cũng bị Lew đấm vào mặt
"Mà hai người tính đến chỗ Woongie đúng không? Trùng hợp tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi nhé?"
"Ờ ờ"
Trên đường đi, Hanbin vẫn âm thầm quan sát Hyeongseop, cậu vẫn còn rất tò mò về vụ việc lần trước, vẻ mặt kích động của Hyeongseop dường như đã in sâu vào tâm trí của Hanbin
Đặc biệt sau khi Hanbin nghe Lew kể về chuyện của Hyeongseop năm đó, cảm thấy sự việc còn rất nhiều uẩn khúc, Hanbin đã tìm đến một số người quen ở Viện kiểm soát để hỏi thêm thông tin về Hyeongseop nhưng lạ thay, cậu nhớ Lew đã từng đề cập đến việc Lew đã đọc được thư xin nghỉ việc của Hyeongseop nhưng những người kia lại bảo năm đó Hyeongseop được điều đi công tác, họ chẳng đề cập đến việc Hyeongseop nghỉ việc cả
Điều này khiến Hanbin cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu định nói lại cho Lew nghe nhưng vì chuyện của Jaewon khiến Hanbin bận tối mặt suốt một tuần qua, cậu quên bén mất, hôm nay gặp lại Hyeongseop, Hanbin mới nhớ ra chuyện đó
Đang mãi mê suy nghĩ, đột nhiên Eunchan kéo góc áo của Hanbin rồi thì thầm vào tai cậu
"Anh Hanbin, lúc nãy Hyeongseop nói là anh ta trở về Viện kiểm soát vì có việc, em nghĩ...anh ta nói dối"
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy nhưng chúng ta lại chẳng có quyền gì để bắt Hyeongseop nói sự thật cả"
"Chúng ta không có nhưng Lew thì có đó anh, em đoán lát nữa gặp thế nào Lew cũng bắt anh ta khai ra hết thôi"
Hanbin gật đầu đồng tình, Hyeongseop hiện tại làm việc dưới quyền của Lew nên Lew hoàn toàn có quyền bắt Hyeongseop nói sự thật rằng một tuần qua anh đã ở đâu
"Chúng ta đến rồi, hai người có thể ngừng xì xào to nhỏ rồi đó~"
Hyeongseop mỉm cười với Hanbin và Eunchan, anh không có vẻ gì gọi là tò mò cuộc nói chuyện của hai người họ
Hoặc có thể Hyeongseop đã đoán được rồi chẳng?
Không thể biết được trong cái đầu đó đang nghĩ gì
Hyeongseop đưa tay gõ cửa vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào trong
"Chào buổi sáng Woongie của tôi~ sáng sớm được gặp em thế này thật khiến tinh thần của tôi tràn đầy năng lượng"
Có lẽ vì quá quen với những lời ve vãn này nên Lew trực tiếp bỏ qua Hyeongseop mà hướng mắt về phía Hanbin và Eunchan
"Mình đang chờ hai người đó, mau đến đây ngồi đi"
"À ừ"
Thấy người thương quăng bơ mình triệt để, Hyeongseop chỉ cười cười rồi cũng tự kéo ghế ngồi xuống. Sau khi bọn họ đã ngồi ngay ngắn, Lew mới hạ bút rồi gạt xấp tài liệu công việc sang một bên
"Woongie đeo kính nhìn đáng yêu quá~"
Hanbin liếc sang nhìn Hyeongseop không nhịn được mà buông một tiếng thở dài ngao ngán, lần này Lew mà có nổi điên đấm chết Hyeongseop thì Hanbin sẽ không can ngăn nữa. Nhưng trái với dự đoán của Hanbin, Lew chỉ liếc Hyeongseop một cái rồi lại một lần nữa ngó lơ anh
"Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ Eunchanie?"
"Ừm"
"Tốt lắm" - Đoạn, Lew kéo ngăn bàn và lấy ra một chiếc điện thoại - "Trong thời gian làm việc tại đó, cậu đưa điện thoại của cậu cho mình giữ và dùng điện thoại này đi, nó có gắn thiết bị chống nghe lén và thông tin bên trong sẽ được bảo mật hơn, ngoài ra còn có cả định vị theo dõi nữa"
Eunchan cũng không hỏi gì thêm, cậu đưa điện thoại của mình cho Lew và nhận lấy chiếc điện thoại kia, cũng may giao diện của nó không khác gì mấy với điện thoại cậu đang xài nên không cần tốn quá nhiều thời gian để tập làm quen. Eunchan mở danh bạ lên, bên trong ngoài số của Lew và Hanbin ra thì có rất nhiều số điện thoại lạ khác
"Mấy số điện thoại này là của ai vậy Lew?"
"Là số giả đấy, nếu danh bạ chỉ có mỗi số của mình và anh Hanbin thì sẽ rất đáng nghi nên mình mới thêm mớ số đó vào"
"Hể? Chỉ có số của Woongie và anh Hanbin thôi sao? Cậu Eunchan đây có cần số của tôi không?"
"Tôi khô-"
Eunchan chưa kịp dứt lời thì Hyeongseop đã nhanh tay cướp lấy điện thoại từ tay cậu rồi thản nhiên lưu số điện thoại của mình vào rồi mới trả lại cho Eunchan
"Đây~ cậu không cần ngại, biết đâu sau này cậu sẽ cần tôi giúp đó~" - Hyeongseop nháy mắt
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu!"
Hanbin vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Eunchan - "Em đừng đôi co với Hyeongseop nữa, để số điện thoại của anh ta trong đó cũng không gây hại gì, em cứ mặc kệ đi"
"Vâng..."
"Được rồi Eunchanie, cậu còn gì thắc mắc hay cần gì thêm nữa không?"
"Mình nghĩ là không, mình đã chuẩn bị đủ cả rồi"
"Ừm, cậu có thể xuất phát rồi đấy, mình sẽ cho người hộ tống cậu"
Eunchan lắc đầu, cậu chậm rãi đứng dậy - "Không cần đâu. Làm vậy sẽ khiến người khác sinh nghi, mình có thể tự đi được, cậu đừng lo"
Lew cũng đứng dậy và đi về phía Eunchan, cậu vỗ vai Eunchan - "Nếu cậu đã nói vậy thì bảo trọng nhé, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cho mình hoặc anh Hanbin"
"Mình nhớ rồi"
"Eunchanie! Nhớ lời anh! Nếu cảm thấy có gì đó không ổn thì hãy tìm mọi cách rời khỏi nơi đó ngay! Đừng cố đâm đầu vào nguy hiểm, được chứ?" - Hanbin nắm lấy hai vai của Eunchan, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng
"Vâng, anh đừng lo, em biết tự lượng sức mình mà"
Hyeongseop nhìn cảnh tượng chia ly trước mặt, khoé môi cong lên - "Cậu Eunchan cẩn thận nhé~ nếu cậu xảy ra chuyện gì thì Woongie và anh Hanbin sẽ buồn lắm đấy"
"Hyeongseop!"
Hanbin giận dữ nhìn Hyeongseop. Thời điểm này mà Hyeongseop lại dám nói những lời đó, thật khiến Hanbin nổi máu muốn đánh người
"Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ trở về an toàn, tôi sẽ không để anh đạt được mục đích của mình đâu!" - Eunchan đáp trả lại một cách dứt khoát
"Tôi thì có mục đích gì chứ~? Cậu Eunchan đây cũng đa nghi quá rồi"
"Có hay không thì trong lòng anh tự biết!"
Hyeongseop chỉ nở một nụ cười thay cho câu trả lời
"Haiz...đi thôi Eunchanie, anh sẽ tiễn em ra cổng, em đi luôn không Lew?"
"Em muốn lắm nhưng em còn việc quan trọng phải giải quyết không thể chậm trễ được. Anh Hanbin thay em tiễn Eunchanie nhé"
"Ừm, vậy bọn anh đi trước. À phải rồi, anh để bình trà của em trên bàn nha"
"Gặp lại sau nhé Lew"
Eunchan vẫy tay với Lew vài cái trước khi rời đi, Eunchan không hề trách Lew không ra tiễn mình vì Eunchan biết cậu bạn của mình vốn dĩ rất bận. Hơn nữa Lew cũng đã thể hiện sự quan tâm và lo lắng của mình thông qua hành động rồi và Eunchan hiểu được điều đó
Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi
Đó cũng là lý do tại sao Lew và Eunchan lại có thể trở thành bạn bè thân thiết như thế
Khi cánh cửa phòng khép lại, Lew lúc này mới quay về vị trí ngồi của mình, cậu lôi mớ công việc ra để làm tiếp mà không quan tâm đến người còn lại ngồi trước mặt mình
"Chà~ chỉ còn tôi và em trong phòng...cảm giác hoài niệm thật nhỉ? Như Dejavu í~"
Tại căn phòng này, một người đã bày tỏ lời yêu
Và cũng chính tại đây, một người đã cự tuyệt đoạn tình cảm ấy
"Nếu anh không có báo cáo gì liên quan đến công việc thì mời anh rời khỏi phòng! Tôi không rảnh để tiếp chuyện với anh!"
Hyeongseop không những không làm theo mà còn kéo ghé xích lại gần, anh chống tay lên bàn làm việc, hai mắt nhìn Lew chằm chằm, miệng thì cười tủm tỉm y hệt một kẻ si tình ngắm nhìn người mình yêu
"Em không muốn hỏi lý do tại sao tôi lại mất tích hơn một tuần vừa qua sao, Woongie?"
"Tôi đã ghi lại sự việc đó vào báo cáo gửi về Viện kiểm soát rồi, anh tự đi mà trình bày lý do với cấp trên của anh!"
"Hể~ tôi còn tưởng