(*) Ngũ uẩn là sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn (Sắc là sắc thân vật lý; thọ là cảm giác; tưởng là tri giác, hành là các trạng thái tâm lý; thức là ý thức, nhận thức – có chức năng thu gom hoặc xử lý các tình huống, các đối tượng).
...
Nghe thấy lời cô nói, vành tai Kinh Tố Đường ửng hồng, nhưng hiển nhiên anh đang chờ mong nụ hôn tiếp theo, anh bám vào eo cô, hơi rướn miệng lên, giống như chú chim đói khát.
Cô che đi đôi mắt ướt át của anh, lông mi anh run lên vỗ vào lòng bàn tay cô.
Lương Duyệt Nhan cắn chặt răng, dùng cách này chống lại dụ.c vọng hủy diệt điên cuồng sinh ta từ đáy lòng.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, tìm kiếm những từ vựng ít đáng sợ trong não để giải thích cảm xúc khác thường của mình.
Cô rất ngạc nhiên, cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, xa lạ là cô chưa bao giờ cho phép sự thôi thúc này phá vỡ rào cản lý trí, quen thuộc là dường như cô đã từng làm những chuyện này với anh.
Muốn làm hỏng anh, ham m.uốn hủy diệt anh, muốn anh phát điên, giống như một con dế mẹ đến phá hủy anh nuốt anh vào bụng, hòa lẫn anh vào trong xương cốt máu thịt.
"Ngài luật sư đừng sợ." Cô chạm vào môi dưới của anh, lại gõ nhẹ lên, cánh môi anh rất mềm mại, ẩm ướt dính dính, cô khẽ cắn vào, răng còn hơi nghiền ép, không nỡ buông ra.
Đầu lưỡi cô quét qua hàm răng anh rất nhẹ.
"Tôi muốn anh." Cô thì thầm nói, đầu gối quỳ xuống ghế, tách chân mình ra, kề sát vào anh hơn.
Da sau gáy của anh rất mỏng, trơn mịn, chỉ bấm nhẹ cũng tạo nên vết đỏ, cô thích nơi đó, thích phản ứng của anh khi cô vuốt ve nơi đó, anh vừa căng thẳng vừa mong chờ.
"Đến đây." Anh nói: "Duyệt Nhan, hãy làm những gì em muốn đi."
Lương Duyệt Nhan đến gần anh, buộc anh ngẩng đầu lên để lộ yết hầu mỏng manh.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng cắn lên nó, cuối cùng lại không nỡ cắn, vì vậy cô lè lưỡi liế.m một đường như muốn vắt ra nước trái cây từ đó vậy, nơi đó run rẩy lên.
Cô thả ra, các mạch máu ở cổ anh hiện lên trong mắt cô, cô cắn lên như ma cà rồng bị cám dỗ bởi máu tươi, lại ẩn nhẫn độ.ng tình hừ nhẹ một tiếng.
Tay cô luồn vào cổ áo người đàn ông, thăm dò cởi từng nút một, tay cô vuốt ve ngực anh, chạm lên hạt đậu đã đứng thẳng, gần như bắt lấy trái tim anh.
Kinh Tố Đường ôm chặt cô, cô quá nhẹ, ôm cô lên không hề tốn sức.
Anh ôm cô bước vào trong phòng ngủ, đặt cô lên chiếc chăn nhung đen mềm mại như đặt báu vật lên.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào cửa tủ quần áo đóng kín.
Kinh Tố Đường kéo tủ quần áo ra, lấy một hộp gỗ bên trong ra.
Chiếc hộp này chứa bí mật của anh, ham m.uốn tội lỗi mà anh không bao giờ có ý định chia sẻ với người khác.
Ngoại trừ Lương Duyệt Nhan, cô là ham m.uốn của anh.
"Trong này..." Gò má anh đỏ bừng, do dự không nói hết.
"Tôi biết." Đôi mắt đen của Lương Duyệt Nhan nhìn anh chăm chú, giống như con báo xuất hiện trong rừng cây, đã nhắm vào con mồi của mình thời gian dài.
Kinh Tố Đường cởi nốt cúc áo còn lại, dưới ánh nhìn của cô, động tác cứng đờ xấu hổ mở rộng vạt áo ra.
Lương Duyệt Nhan ngồi dậy, đúng lúc đối mặt với