Khi Lương Duyệt Nhan tỉnh lại, Kinh Tố Đường đang gối lên trước ngực cô, tư thế thoải mái không chút phòng bị, tay cô ôm sống lưng anh, sắc mặt anh ấm áp dễ chịu.
Hai người dán chặt lấy nhau không một kẽ hở, như thể chỉ có vậy mới được ngủ ngon lành.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Lương Duyệt Nhan đã cạn kiệt sức lực trong cuộc vui ho.an ái cực lạc.
Lúc này, cô chậm chạp không muốn chớp mắt.
Cô luôn nghĩ rằng tình dụ.c là vật kèm theo trong điều khoản kết hôn, cần sự hy sinh của một bên để đổi lấy niềm vui của bên còn lại.
Thực tế nó không phải.
Đó không phải lao động khổ sai.
Ngược lại đó là niết bàn, cô giống như sống lại một lần nữa, cô đập vỡ bản thân mình trước đây, tạo ra một bộ xương mới, máu thịt mới.
Ví dụ tình d.ục có đủ loại mô hình, vào hoặc không vào, nông hoặc sâu, nhanh hoặc chậm, cơ quan hoặc một đạo cụ nào đó.
Tham lam là thật, ham mu.ốn cũng là thật, họ bị cuốn đi bởi sóng thần mãnh liệt, cuộn lên đỉnh ngọn sóng, cô co thắt quá giới hạn, niềm hân hoan cực đoan, người bị cô ấn dưới cơ thể không khác gì cô.
Anh thích đau, trùng hợp cô thích làm anh đau.
Kinh Tố Đường chưa tỉnh lại, con mồi trong giấc mơ của cô đang dựa vào gần cô.
Cô nhìn chăm chú anh, không rời mắt.
Lúc này anh đột nhiên run rẩy, giống như mơ thấy cơn ác mộng, trong lúc nhất thời chưa kịp tỉnh lại.
Nước mắt chảy ra ngoài.
"Ngài luật sư." Cô cố gắng gọi anh dậy, "Tố Đường, tỉnh lại đi."
Cô hôn nhẹ lên tóc anh, vỗ nhẹ lên lưng anh trấn an.
Kinh Tố Đường tỉnh lại, khi nhìn thấy mặt cô thì kinh hoàng trong mắt tan biến, giống như con thuyền đung đưa giữa biển.
anh muốn đứng dậy nhưng kết quả sau một đêm tình là lưng anh mỏi nhừ nên liền vòng tay ôm lấy eo cô, ôm chặt cô hơn, mái tóc rối vùi vào vai cô, tự nhiên thân mật cọ sau tai cô.
"Anh mơ thấy gì?" Cô hỏi.
Kinh Tố Đường lại cọ vào da thịt cô mà không trả lời.
Cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chợt Lương Duyệt Nhan cảm giác được một dòng ấm áp từ hạ thân chậm rãi chảy ra.
Cô di chuyển, dòng chảy ấm áp này sau khi thấm ướt qu.ần lót thì không còn sức chảy ra ngoài nữa.
Cô khá quen thuộc với cảm giác gần gũi không tự chủ này, cô phải đối mặt với ít nhất mỗi tuần một lần trừ mười tháng mang thai.
Lương Duyệt Nhan cảm thấy hơi luống cuống chân tay, kinh nghiệt của cô luôn không chuẩn, nó sẽ đến bất kỳ lúc nào ngoại trừ cùng ngày tháng tiếp theo.
Vì vậy cô không nhớ.
Chân cô và Kinh Tố Đường đan vào nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy máu của cô sẽ chảy đến người anh, Lương Duyệt Nhan cố sức chống đỡ nửa người, xốc chăn lên, rời khỏi trên người anh, đã quá muộn, trên đùi anh dính những giọt máu đỏ tươi, hình ảnh có hơi đáng sợ.
"Ngài luật sư." Lương Duyệt Nhan chậm rãi nói: "Tôi đến tháng."
Người đàn ông sống một mình sắc không có băng vệ sinh trong nhà, anh vội vàng mặc quần áo lại ra ngoài mua.
Lại dùng áo khoác len sạch sẽ quấn lấy