Edit: Cigarred
"Cái chết là điểm đến của người lưu lạc, là kết thúc của tất cả những vất vả." - Tên của hoa hồng.
...
Chịu đựng đến thời khắc này, linh hồn của anh cuối cùng đã chờ đến khi được gọi về, quá khứ mà anh không thể nói với bất cứ ai giống như một hạt giống bị ức chế sự tăng trưởng, những thứ hèn mọn yếu ớt hơn sinh mệnh thường ít có khả năng bị giết ngay lập tức.
Nó phá đất nảy mầm, vươn về phía cô, không bén rễ chỉ có thể ký sinh một cách mù quáng, liều mạng một hơi cuối cùng quấn chặt lấy, đồng thời cũng không quan tâm thứ mình leo lên là cây cao chót vót hay vách tường đổ nát.
Chỉ có Lương Duyệt Nhan.
Có trời mới biết rốt cuộc cô thấy điều gì trên người anh.
Dựa vào bản năng muốn sống, linh hồn anh công nhận cô, phụ thuộc cô.
Và đối xử với cô như một người mình tin tưởng tuyệt đối.
Hành động luôn đi trước lý trí một bước.
Nó muốn giao phó tất cả mạng sống của mình vào đó.
"Có rất nhiều cuốn sách bán chạy và cả các chương trình tài chính đang phân tích mô hình kinh doanh của tập đoàn Đông Ngô, hoặc là làm thế nào mà "vua đất" của Tập đoàn Đông Ngô kiểm soát được huyết mạch của cả một thành phố.
Ít nhiều giống như đang kể một câu chuyện thần thoại.
Những câu chuyện huyền thoại thường được bao bọc bởi sự ngẫu nhiên và cơ hội không thực tế." Kinh Tố Đường như đang nhìn ra xa, anh đã ấp ủ mở đầu của câu chuyện này từ rất lâu, "Có phát hiện không, không ai đi sâu vào cách nó phát triển, giống như vấn đề là không cần phải bàn cãi nữa."
Lương Duyệt Nhan tập trung nhìn anh, cô lặp lại bốn chữ kia: "Tập đoàn Đông Ngô?"
Được giới thiệu như một trang trình chiếu văn bản và hình ảnh tại thời điểm đào tạo.
Gia tộc lấy Kinh Văn Đăng và "Lăng Yên Các(*)" của ông ta làm trung tâm.
Một nhóm đàn ông bằng tuổi, ăn mặc gọn gàng, nhìn từ trên cao xuống trong ống kính.
Không giống như nói về một công ty, nó giống như nói về...
(*) Một ngôi lầu nhỏ nằm bên cạnh điện Tam Thanh ở tây nam Thái Cực cung, hoàng thành Trường An, nhà Đường.
Vua Đường Thái Tông đã ra lệnh cho họa sĩ vẽ tranh chân dung của 24 vị công thần khai quốc của nhà Đường lấy tên Nhị thập tứ công thần đồ (二十四功臣圖, Tranh vẽ 24 vị công thần) để treo tại ngôi lầu này nhằm tưởng nhớ công lao của những người đã góp phần xây dựng nhà Đường và khích lệ các quan lại đóng góp sức lực cho triều đình.
(Nguồn Wiki)
"Gia tộc."
Kinh Tố Đường chớp chớp mắt, anh gật đầu rất nhẹ.
"Logo của tập đoàn Đông Ngô, không biết cô Lương còn nhớ không?"
"DW." Cô còn nhớ, Lương Duyệt Nhan cũng không nhớ nổi cô đã giặt cái áo sơ mi thêu chữ này bao nhiêu lần.
"DW thực sự là chữ viết tắt của Đông Ngô.
Nhưng trước Đông Ngô, đầu tiên nó là viết tắt của Dark Whale." Kinh Tố Đường nói, anh rất cẩn thận quan sát những thay đổi nhỏ trên nét mặt của Lương Duyệt Nhan, "Cá voi đen."
Nét kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt cô, sau đó bình tĩnh lại khiến cho người ta yên tâm, cô dùng trí nhớ chuẩn xác đáp lại Kinh Tố Đường: "Xã hội đen phát triển nhất trong ba lĩnh vực, cờ bạc, mại dâm, ma túy, gần như kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế Dương Thành trong thời kỳ hoàng kim."
"Cô biết sao?"
"Không ai không biết." Lương Duyệt Nhan suy nghĩ một chút rồi lại nói, "Nghe nói tám năm trước, trong vụ nổ ở Dương Thành bọn họ đã thiệt mạng toàn bộ, thi thể của thủ lĩnh Diệp Tư Lan và mấy trợ thủ đắc lực kia đều không tìm được."
"Họ chưa bao giờ thực sự bị tiêu diệt.
Các mối quan hệ lợi ích của các băng đảng rất dày đặc, trùm ma túy Mexico, mafia Sicilia, Kobe, tất cả đều giống nhau, bị ràng buộc với nhau bằng mối quan hệ gia đình, cùng chia sẻ tội ác.
Chỉ cần tội ác không biến mất, họ cũng sẽ không biến mất.
Họ là những bàn tay đầy máu dưới đôi găng tay trắng, cũng là thế lực có quyền lực tuyệt đối trong bóng tối."
"Những người này đã sớm ở trong Tập đoàn Đông Ngô, tùy thời cơ hành động." Kinh Tố Đường chán ghét tự cười, anh nghĩ đến những cô gái kia, nghĩ đến chính mình, "Bây giờ xem ra, bọn họ đã sớm bắt đầu hành động rồi."
"Làm sao anh biết được?"
"Để trẻ con đi bán dâm là công việc mà họ bắt đầu.
Bọn họ quay lại sơ tâm ban đầu, thậm chí còn muốn gây dựng sự nghiệp to lớn." Kinh Tố Đường dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Lương Duyệt Nhan, không nhìn biểu cảm sau đó của cô, "Vì sao tôi lại biết ư?"
Lương Duyệt Nhan nín thở, dường như cô ý thức được ngay cả hơi thở cũng sẽ quấy nhiễu linh hồn trước mặt.
Không biết trôi qua bao lâu.
Cuối cùng Kinh Tố Đường cũng quyết định mở miệng.
"Bởi vì tôi là người đầu tiên bị bán."
"Họ tìm thấy tôi, sau đó đi về phía tôi."
Kinh Tố Đường dựa vào bản năng sinh tồn trong xã hội tàn khốc này.
Anh biết những gì anh có thể học được trong sách, đơn giản nhất là: một nền kinh tế và xã hội lựa chọn tiêu dùng với lý do thuần túy nhất, các hạt va chạm trong môi trường không độ tuyệt đối (?), phiên tòa với không ai che giấu