Edit: Cigarred
"Một nỗ lực xấu xa, một loại tức giận thiêng liêng, là tiếp tục, là sự khởi đầu." - Bách Tử của Thẩm Tùng Văn.
...
Nhìn từ cửa sổ sát sàn ra bên ngoài là một khu rừng đầy bê tông cốt thép.
Cần phải sử dụng một góc rất khó mới biết bầu trời đang nắng hay âm u.
Cách các ngân hàng nhà nước, tập đoàn vận tải biển, các địa danh thuộc tập đoàn thương mại, bạn có thể nhìn thấy một góc của tòa nhà Tập đoàn Đông Ngô.
Văn phòng Kinh Tố Đường có thể nhìn thấy mọi cảnh sắc, nhưng từ trước đến nay anh đều không nhìn ra ngoài.
Khi phản ứng lại, anh đã nhìn ra ngoài không biết bao lâu.
Gần như là kỳ tích, anh lại không sợ khi nhìn theo hướng đó.
Ngoài cửa sổ có những con chim lướt qua, đi qua mê cung thành từ các tòa nhà cao tầng, chúng bay đến lối vào đại lộ gần tập đoàn Đông Ngô, bị chặn bởi một tòa nhà khác, sau vài giây lại bay ra, giống như vừa chạy trốn được.
Kinh Tố Đường không để ý đến bên môi mình đã hiện lên ý cười, ánh mắt anh đuổi theo, chim bay đến chỗ mà anh không nhìn thấy.
"Tố Đường."
...
"Tố Đường?"
"Thầy? Thầy gọi em sao?" Kinh Tố Đường quay đầu lại nhìn về phía Sử Đông, ra vẻ mình không thất thần.
Anh đương nhiên thất thần, thất thần đến quá kỳ lạ, đến cả khi nào Sử Đông cúp máy khi nào cũng không biết.
"Gọi cậu mấy tiếng rồi, bây giờ mới nghe thấy?"
"Xin lỗi thầy, em không để ý." Kinh Tố Đường xin lỗi, trọng tâm hơi cúi về phía trước, "Mời thầy dạy bảo lại lần nữa."
"Cậu đang yêu đương à?" Bàn tay mập mạp của Sử Đông để lên bàn, vẻ mặt ông đùa giỡn nói.
"Cái gì?" Kinh Tố Đường ngạc nhiên.
????ìm ????????uyệ???? hay ????ại ﹢ ????????u ????????????UYEN.???????? ﹢
"Hồn vía như lên mây, lần trước cũng như này, ngây ngẩn cả ra, so với mấy người mới tuyển năm nay thì thoạt nhìn càng ngốc hơn." Sử Đông nói, "Loại biểu tình này ở trên người Miêu Diểu rất thường thấy nhưng tên kia hai ba ngày lại rơi vào lưới tình."
Lần trước, trí nhớ của Kinh Tố Đường rất tốt.
Lần trước mà Sử Đông nói như vậy, là anh đang mở tài khoản xã hội của Lương Duyệt Nhan ra xem.
"Thầy đừng trêu em." Giọng anh trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên sắc bén.
"Đã lâu lắm rồi không ra chiến trường, kỹ năng cơ bản đều mốc meo.
Thầy, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ em sẽ nghỉ hưu sớm hơn cả thầy đấy."
Sử Đông tấm tắc hai tiếng, chậm rì rì nói: "Cậu cũng không còn là học sinh nữa, thầy cũng không phải là giáo viên chủ nhiệm.
Chuyện tình cảm thường tình cũng không có gì phải che giấu." Lời nói này rất thấm thía.
Đệ tử của ông luôn cẩn thận, gần như có thể dùng không gần khói lửa nhân gian để miêu tả, mãi ông mới bắt được một cơ hội như thế này.
Thuận thế lấn đến, Sử Đông sau đó lại hỏi: "Thầy hỏi một câu, nam hay nữ?"
"Thật sự không có." Kinh Tố Đường gần như bất đắc dĩ.
Anh chưa bao giờ nghĩ vậy.
Những từ như vậy được sử dụng trên người cô giống như một sự báng bổ.
Kinh Tố Đường phủ nhận chuyện, Sử Đông cũng không nói bóng nói gió nữa.
Vốn là vì chuyện quan trọng mới được Kinh Tố Đường hẹn trở về công ty, Sử Đông quay về chuyện chính.
"Tố Đường, em là học trò chăm chỉ nhất của thầy." Sử Đông nói, duy trì dáng vẻ phúc hậu hòa ái, bộ dạng này vừa có thể nói ra những lời chỉ dạy tận tình nhất cũng có thể nói ra những lời trần tục sắc bén nhất.
Kinh Tố Đường không thể phán đoán được tiếp theo ông sẽ nói "thế nhưng" hay là "cho nên", chỉ có thể chăm chú lắng nghe.
"Thầy cũng không phải chưa từng nói cho em biết, bản tính em chính trực, hiền lành lương thiện, ngành này không dành cho em.
Sự thật là em đã kiên trì được, nỗ lực để ngồi trong văn phòng ngay bên cạnh tôi.
Tất cả những gì em làm được không phải là công lao của thầy."
"Không, thầy, là thầy không chịu để em đi." Kinh Tố Đường lắc đầu.
"Sự kiên trì của cậu, thầy đều nhìn thấy cả.
Thầy cũng biết sự nghiệp này có ý nghĩa thế nào với cậu." Sử Đông nói.
"Cho nên thầy vẫn luôn tin cậu có thể đưa ra sự lựa chọn đúng đắn, thậm chí đôi khi thầy dạy cậu phải nhảy ra khỏi khuôn khổ giáo điều để đối phó với mọi thứ.
Nhưng không phải cậu không làm được mà là chưa gặp được vụ án khiến cậu phải làm như vậy."
Kinh Tố Đường nhấp môi, bờ môi của anh đã dần nhợt nhạt.
"Biết vì sao thầy lại không cho cậu nhận vụ án nào không?"
"Bởi vì thầy đã biết."
"Thầy biết cái gì?" Sử Đông nghiêng mặt về phía học trò cưng.
"Một vụ án, tất nhiên là vụ án trước đó có liên quan đến Tập đoàn Đông Ngô."
"À." Sử Đông phát ra một tiếng cười lạnh, đau lòng, thất vọng, cũng là tức giận.
"Thầy biết những gì em muốn làm.
Nhưng mà chuyện này sẽ khiến tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm." Tốc độ nói của Kinh Tố Đường rất nhanh, "Nhưng em nhất định phải làm, vì để không gây rắc rối cho thầy và các đồng nghiệp khác, em sẽ tự từ bỏ thân phận đối tác..."
"Rầm!" Sử Đông nặng nề đập xuống bàn, Kinh Tố Đường giật mình, chợt dừng lời nói còn chưa nói xong lại.
Một khoảng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng sấm gầm nhẹ, bầu trời âm u.
"Cậu biết cái