Lương Duyệt Nhan vươn tay ra sau lưng anh, chậm rãi vòng lấy eo anh, cô nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên người anh, sau đó mở mắt ra rất nhanh, đôi mắt đen láy tỏa sáng trong trẻo.
Anh nói thật.
Cô rũ mắt nhìn ngón tay mình, không mờ ảo cũng không trong suốt, làn da hồng hào khỏe mạnh, trắng trẻo, dây chuyền bạc trên cổ tay tinh tế như thánh vật, có lẽ cũng nặng nề như linh hồn, 21 gram.
Tôi cũng thật lòng.
cái ôm này không kéo dài bao lâu, một vật nhỏ lông xù đột nhiên chui vào giữa hai người, con mèo nhỏ cọ đầu vào đùi Lương Duyệt Nhan.
Kinh Tố ĐƯờng giống như bị đánh thức mà buông cô ra, anh ôm con mèo lên đưa cho cô, Lương Duyệt Nhan tự nhiên ôm lấy nó, con mèo ngửi tay cô, thoải mái thay đổi tư thế, quay đầu qua tò mò nhìn một vị chủ nhân còn lại.
Kinh Tố Đường cúi đầu tránh ánh mắt của cô, cô lại có thể nhìn rõ mũi và hốc mắt anh có hơi đỏ.
Con mèo trong vòng tay cô lại càng nhìn được rõ hơn.
"Duyệt Nhan, tôi phải ra ngoài một lát." Anh mở miệng nói, giọng nói không lớn: "Có chuyện quan trọng."
"Em nhớ cho mèo ăn, được không?"
Anh hít sâu một hơi, giống như uy hiếp mà nói: "Đã nói sẽ đặt tên cho nó, em lại không nói gì, vậy tôi gọi nó là Nhan Nhan nhé, Nhan trong Duyệt Nhan."
Vẻ mặt của Lương Duyệt Nhan thay đổi vi diệu.
Mèo con dùng móng vuốt cào nhẹ lên sợi dây bạc và cổ tay của cô, cô xoa cằm con mèo rồi đặt nó xuống đất.
Kinh Tố Đường đứng lên, quỳ trên đất quá lâu nên chân có hơi không có lực, anh hơi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Lương Duyệt Nhan đỡ lấy anh, sau đó thản nhiên buông tay ra, cô cũng đứng dậy theo sau anh, nhìn chằm chằm vào bờ vai và sườn mặt của anh từ phía sau.
Sao anh lại gầy đến vậy?
Anh lấy một chiếc hamburger từ trong tủ lạnh ra, sau đó lại sắp xếp thuốc vào hộp thuốc, đặt nó bên cạnh hamburger, anh dặn dò cô: "Trước khi cho mèo ăn, phải nhớ cho mình ăn trước, nhớ uống thuốc nữa."
"Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ về sớm thôi.
Trước khi trời tối."
"Ở nhà một mình cũng đừng sợ."
Lương Duyệt Nhan nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn bình tĩnh đứng cách anh không xa, dường như nghe hiểu tất cả những gì anh vừa nói, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào anh.
Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy cô như muốn trả lời anh.
Có lẽ đó là ảo giác.
Bởi vì cô không có mở miệng nói chuyện.
Kinh Tố Đường đi vào phòng, lấy quần áo thay ra.
Lương Duyệt Nhan đứng bên cạnh cửa, tay cô nắm lên tay nắm cửa rất nhẹ.
Anh đột nhiên quay lưng lại, qua loa thay quần áo, khi cô bước đến trước mặt anh, giúp anh lật cổ áo lại, cài nút áo trên cùng vào, như thể họ là một cặp đôi đã kết hôn lâu năm rồi.
Ánh mắt cô đảo qua môi anh, giống như có dòng điện yếu ớt xẹt qua tim Kinh Tố Đường, động tác của anh nhanh hơn cả lý trí, cúi đầu hôn phớt lên môi cô.
Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong tưởng tượng điên rồ của anh.
Đến bây giờ, sự thôi thúc đột ngột đã thúc đẩy anh biến ảo tưởng này thành sự thật.
Lương Duyệt Nhan như bị sét đánh, cô ngơ ngác đứng đó.
Mặt Kinh Tố Đường xấu hổ không dám nhìn cô: "Tôi đi đây, Duyệt Nhan.
Đợi tôi về nhé."
Hôm nay cô hơi lại, nhưng có vẻ như cô thật sự nghe hiểu lời anh nói.
Chiếc nút kim loại được cô cài vào như bị nướng nóng, ngón trỏ anh khẽ chạm vào, có một loại ấm áp như bàn ủi đi qua.
Cô sẽ khỏe lại nhanh thôi, chắc chắn sẽ như vậy.
Nghĩ như thế, Kinh Tố ĐƯờng đưa tay lấy chìa khóa trên tủ giày, bước chân ra cửa, anh cảm giác mình như một kỵ sĩ của nữ thần.
...
Bên trong cấm hút thuốc, Lạc Hiền đứng ở cạnh mấy thùng rác ở cửa hông đồn cảnh sát hú thuốc, Kinh Tố Đường dừng xe lại, từ xa đã thấy quầng thâm của anh ta, giống như người gác đêm mấy năm rồi.
Họ nhìn nhau và có sự ăn ý, Lạc Hiền đi tới, cúi đầu nhìn vào chỗ ngồi trong xe từ kính chắn gió.
Nhìn từ ghế trước, quấn áo anh ta nhăn nhúm, ngực và bụng cũng có vết bẩn, không phân biệt rõ màu sắc, nhưng huy hiệu công tố viên ở cổ áo chỉnh tề.
Kinh Tố Đường xuống xe, khóa xe lại: "Nhìn gì?"
Lạc Hiền hỏi: "Một mình đến?"
Kinh Tố Đường không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Hiền hiểu ý, bình tĩnh nhìn anh, dập tàn thuốc xuống đất, xoay người: "Đi lên rồi nói."
Đội cảnh sát hình sự và đội phòng chống ma túy đã chạm trán một lần với những doanh nhân trên phố Vụ, có thể nói là lần đầu tiên có kết quả.
Nhưng bộ phận pháp lý của tập đoàn Đông Ngô quá tài giỏi, cuối cùng với quá trình tuân thủ thu thập chứng cứ, bác bỏ cáo buộc liên quan.
Đây vốn là chuyện có thể xảy ra, Lạc Hiền và đội trưởng mã lại lần nữa nhờ vả Yến Xuân Hòa và Lương Duyệt Nhan.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hai vụ báo án và một lá thư tố cáo lại giống như khách không mời xuất hiện trước mặt bọn họ.
Manh mối đều chỉ vào Lương Duyệt Nhan.
Sự việc bắt nguồn từ vài ngày trước, một phó giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát hiện của Hóa chất Đông Ngô đã báo cáo với lãnh đạo tập đoàn, cấp trên của anh ta là Viên Hải Bình đã mất liên lạc hơn một tuần và không thể liên lạc với gia đình anh ta.
Sau khi báo cáo xong thì vị phó giám đốc này nghe theo chỉ thị của tập đoàn