"Đây là có ý gì?" Kinh Tố Đường đập mạnh xuống bà, một chiếc bút bi lăn xuống bàn.
"Luật sư Kinh, anh biết hay là giả vờ không biết?" Lạc Hiền lắc đầu, vẻ mặt anh ta như thể đang châm chọc.
Đội trưởng Mã đến gần, vỗ bả vai Lạc Hiền, sau đó nói với Kinh Tố Đường: "Chúng tôi đã điều tra được, cách đây không lâu Lương Duyệt Nhan bán đi bất động sản ở Hải Thành, chúng tôi biết rằng gần đây là mùa mua bán bất động sản giá thấp, cô ấy bán giá thấp hơn thị trường, chỉ mất chưa đến hai ngày từ khi tiếp xúc đến giao dịch, điều kiện giao dịch là toàn bộ số tiền.
Điều này khá bất thường, cho thấy cô ấy đang rất cần tiền.
Kết hợp với manh mối ông Kinh Văn Đăng cung cấp, tôi vẫn cần tìm cô ấy hỏi rõ ràng mọi chuyện, luật sư Kinh Tố Đường, tôi hy vọng anh có thể hiểu được."
"Đội trưởng Mã, nhiều thi thể nằm trong nhà xác như vậy, nhiều người nhà nạn nhân tin tưởng các anh như vậy, các anh lại quyết định điều tra động cơ của một chuyên gia giúp đỡ chúng ta có đơn thuần hay không vào lúc này." Kinh Tố Đường cười lạnh, anh không nhìn đội trưởng mã mà nhìn chăm chú vào phong bì kia, anh hỏi lại: "Đã cầm lệnh khám xét trên tay rồi, đây là hỏi thật lòng hay hỏi cho có?"
Cửa không đóng, một bóng người hơi mập đi vào, chính là Sử Đông trước đó đã đến nhà Kinh Tố Đường.
Kinh Tố ĐƯờng ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nói một câu: "Thầy."
"Đội trưởng Mã, nếu là tôi, tôi sẽ đuổi anh ta ra khỏi đội điều tra." Sử Đông không đáp lại anh mà nói với đội trưởng Mã.
Đội trưởng Mã thở dài: "Luật sư Sử."
"Mọi người, hãy để tôi làm rõ vấn đề đơn giản này hơn một chút." Sử Đông nhìn sang Kinh Tố Đường, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào: "Anh bị sa thải.
Trong ba ngày, hãy dọn hết mọi đồ đạc của anh ra khỏi văn phòng của tôi."
Kinh Tố Đường giống như bị đẩy mạnh xuống vách núi sâu không đáy, suốt mấy giây vẫn cảm thấy lơ lửng mất trọng lực.
Điều này khiến anh hoàn toàn tỉnh táo, gần như hoàn toàn không biết ai đang đứng trước mặt mình, anh nhận ra khoảng cách giữa mình và đối phương đã cách một khoảng.
"Thầy, thầy phải biết, em không còn là đứa trẻ nữa." Kinh Tố Đường đột nhiên mở miệng.
"Tất nhiên anh không phải, ngay cả đứa trẻ ba tuổi mẹ nó còn tốt hơn anh." Sử Đông tức giận nói: "Một đứa trẻ ba tuổi ít nhất cũng biết vâng lời."
Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, thở dài ra, đi về phía trước một bước: "Được, nếu thầy muốn."
"Thầy nói bản tính em chính trực, tốt bụng hiền lành, nhưng không thích hợp với nghề này." Kinh Tố ĐƯờng bình tĩnh nói: "Thành thật mà nói, em không biết mình nên là loại người nào, em thích hợp với cái gì.
Những gì em biết là em phải làm gì, nếu em không thể làm chuyện đó với tư cách luật sư, em sẽ làm theo cách khác."
Trong thời gian gần như trì trệ, Kinh Tố Đường đoạt lệnh khám xét trong phong bì trên ta đội trưởng Mã, dùng tốc độ cực nhanh xé nát nó, anh bước nhanh ra ngoài mà không quay đầu lại.
Kinh Tố Đường cố gắng bình tĩnh đi ra từ cửa sau, đi vào bãi đậu xe, chìa khóa nắm trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đây là cách ít gây chú ý nhất, giữ bình tĩnh, hành động điên rồ vừa làm cho anh thêm một ngày.
Và bây giờ anh cần phải xác nhận nơi sắp bị khám xét không có sơ hở nào.
...
11h sáng khi khu dân cư đang vào thời điểm có ít người qua lại, nhân viên văn phòng đã rời khỏi nhà, người già hoặc cha mẹ đang chuẩn bị đồ ăn trưa hoặc đang đi đón con mình, những người đưa chó đi dạo cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ từ lâu.
Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, đeo nẹp cố định ở khuỷu tay như một cái bóng đi theo sau một nhân viên chuyển phát nhanh vào tiểu khu Duyệt Dương.
Cô gầy yếu như ánh sáng trắng, nhân