Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 36: Chân tướng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phượng Khuynh Thành nhìn Quân Vũ Nguyệt, thấy hắn không giống như là đang nói dối, hít sâu một hơi, thắt băng gạc trên tay của Quân Vũ Nguyệt lại, ngồi qua một bên.

Trong nháy mắt Phượng Khuynh Thành hơi hiểu ra, bản thân mình, có lẽ bình thường, bách độc bất xâm, nhưng chuyện liên quan đến Mặc Hàm Mạt Vũ, trận tuyến của nàng sẽ rối loạn.

Nhưng, ai nào biết.

Mạng sống của Mặc Hàm Mạt Vũ, chỉ còn nửa năm, không, có lẽ cũng không tới nửa năm, tùy thời đều có khả năng độc phát bỏ mạng,

Làm sao nàng có thể không vội.

Bình tĩnh mà chịu đựng?

Quân Vũ Nguyệt thấy Phượng Khuynh Thành không nói, mặc dù không biết người nàng phải cứu là ai, có quan hệ gì với nàng, nhưng mà, hắn vẫn tin tưởng một câu kia, quan tâm sẽ bị loạn.

Càng để ý ai đó, càng không trấn định được.

"Ban đầu, thân thể của ta trúng kịch độc, cần Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc dẫn, phái ba vạn người, thầm ẩn núp, chỉ được phép thành công, không được thất bại, thật ra thì, giải độc của ta, không dùng hết bao nhiêu Tuyết Liên, hai cánh là đủ rồi!"

"Tuyết Liên vừa đến, ta lập tức giải độc, cũng bởi vì giải độc, tạm thời võ công hoàn toàn biến mất, cũng chính là đêm ngươi vào phủ, trúng mị độc của Mộ Bạch, mới để cho ngươi làm chuyện xấu!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, sắc mặt lúng túng.

Đối mặt với Quân Vũ Nguyệt, ít nhiều gì, Phượng Khuynh Thành vẫn chột dạ.

Quân Vũ Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Thành, không đi vạch trần, tiếp tục nói, "Sau đó biết ngươi tới lấy trộm Tuyết Liên, ta liền làm ký hiệu trên Tuyết Liên, mới vừa rồi ta nhìn kỹ, là Tuyết Liên thật không thể nghi ngờ!"

"Làm sao có thể, Không Hư Tử nói rõ......" Phượng Khuynh Thành do dự.

Chẳng lẽ, Không Hư Tử nhìn lầm rồi?

"Có lẽ, có người động tay động chân với Tuyết Liên, khiến Tuyết Liên tạm thời sai lệch, nhưng mà, là thật hay giả, chỉ cần nghiên cứu chế tạo thành thuốc, liền biết thiệt giả! Lại nói, nếu ta chủ động tặng cho ngươi, chẳng
lẽ còn có thể đưa ngươi đồ giả?"

Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy, Quân Vũ Nguyệt là ai.

Nhiếp Chính vương của vương triều Hạo Hãn, nhất ngôn cửu đỉnh, quân vô hí ngôn.

Sao có thể đưa Tuyết Liên giả cho nàng?

"Quân Vũ Nguyệt, là ta bị kích động!"

Cũng may, vẫn chưa truyền lệnh ra ngoài, cũng không tạo thành sai lầm lớn.

Quân Vũ Nguyệt lắc đầu một cái, không nói.

Trong lòng thầm nghĩ, người kia, đối với Phượng Khuynh Thành rốt cuộc quan trọng bao nhiêu, mới có thể làm cho nàng rối loạn?

"Mang theo Tuyết Liên trở về đi, trên đường cẩn thận!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, cầm hộp gấm lên, đưa tới trước mặt Phượng Khuynh Thành.

Phượng Khuynh Thành thò tay mà nhận lấy.

Tự hỏi, tại sao, luôn tin tưởng Quân Vũ Nguyệt như vậy?

Phượng Khuynh Thành muốn nói câu gì, Quân Vũ Nguyệt cắt đứt, "Trở về đi, Bổn vương còn có chuyện quan trọng, cũng không giữ ngươi lại được!"

Nghĩ đến, Nhiếp Chính Vương phủ, cũng không có vững như thành đồng như trong truyền thuyết.

"Quân Vũ Nguyệt, ta còn nợ ngươi một bữa cơm!"

"Ừ, ba ngày sau, ta nhất định đến nơi hẹn, đến lúc đó, giới thiệu một người bạn cho ngươi biết!"

"Được!" Diễn đàn L ;" ê Q <> uý Đ *** ôn

Phượng Khuynh Thành ôm hộp gấm rời đi.

Trong nháy mắt sự dịu dàng trên người Quân Vũ Nguyệt biến mất không thấy tung tích, gọi Long Nhất Ám Nhất, Ám Nhị đến Ám Thập!

Quân Vũ Nguyệt không nói gì, đi qua trước mặt mỗi người, con 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện