Edit:Băng Nguyệt
Beta : Nghi Phương
Mặc Thiên Trần vừa nghe thấy tiếng Cúc Như Khanh, cảm giác mơ màng lập tức thức tỉnh, cô vội vã lau khô nước mắt, trở lại với hiện thực.
Tâm Nguyện chạy đến cạnh cô: “cô ơi, sao cô lại khóc?”
“Vừa rồi là bị cát thổi vào mắt thôi, Tâm Nguyện, con cùng chú về nhà đi, được không?” Mặc Thiên Trần yêu thương vu.ốt ve tóc cô bé.
Tâm Nguyện gật đầu một cái: “Cúc Cầm Du quả nhiên giống cha như đúc, đại lãnh khốc tiên sinh sinh ra tiểu lãnh khốc…”
“Tâm Nguyện!” Nhâm Thần Phong quát lớn, lôi cô bé đi, “Thiên Thiên, bảo trọng, bọn anh về trước.”
“Ừm…” Mặc Thiên Trần rơi lệ gật đầu, nhìn hình bóng Nhâm Thần Phong và Tâm Nguyện từ từ biến mất, lẳng lặng quay người lại, liền thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cúc Như Khanh.
Anh đứng sau lưng cô, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, trải qua biến cố vừa rồi, dù tình cảm chớm nở, dù anh và cô sớm chiều gặp nhau hay tương cứu lúc hoạn nạn, cũng không bì được với người thiếu niên lúc thanh xuân cùng cô ngắm hoa bỉ ngạn kia. cô còn không chút nào che giấu mà bộc lộ tình cảm như thế, đem tấm lòng của anh ngăn lại bên ngoài, muốn vào cũng không vào được.
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, cô cùng Nhâm Thần Phong dù sao cũng không làm gì, chẳng qua là một khắc vô tình nhớ đến thời niên thiếu mà thôi, anh chắc sẽ không vì chuyện này mà giận chứ! Trong lòng cô lúc này thật sự rối loạn, cũng không muốn tiếp xúc với ánh mắt kia của Cúc Như Khanh quá nhiều, cố gắng che giấu tâm tư, chuẩn bị lên lầu xem Cúc Cầm Du thế nào.
cô đi ngang qua anh thì đột nhiên có một lực mạnh mẽ ép cô vào tường, nhu tình trong mắt anh thoắt biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tận, cơn giận của anh cũng nương theo sự im lặng của cô mà bốc cao.
“Cúc tiên sinh…” Mặc Thiên Trần bị ép tới rất đau, cô nhíu nhíu mày, “Buông em ra!”
“Thả em? Thả em để em đi cùng tên đó sao?” Cúc Như Khanh nghe thấy câu đó của cô, tức giận không thôi, “Mặc Thiên Trần, em đừng quên bây giờ em là vợ của Cúc Như Khanh anh, vậy mà trước mặt anh lại dám cùng người đàn ông hoài niệm quá khứ! Nếu anh không xuất hiện, em định sẽ thế nào? nói đi, em định làm thế nào hả?”
Mặc Thiên Trần lắc đầu: “Cúc tiên sinh, em mệt mỏi lắm rồi! Em với Thần Phong không phải như anh nghĩ đâu… Anh ấy chỉ là người ở trong tuổi thơ của em, cùng em lớn lên, anh ấy ở trong lòng em vĩnh viễn là đóa hoa bỉ ngạn…”
“Quả thật là kỉ niệm đẹp như thơ như họa nhỉ, hai người cùng lớn lên bên nhau, cùng trải qua thời niên thiếu, vậy tại sao em không gả cho hắn luôn đi?” Khóe môi Cúc Như Khanh khẽ nhếch, giọng điệu đầy châm chọc.
Đây lại càng là vết thương lòng của Mặc Thiên Trần, bị người đàn ông lãnh khốc này vạch trần, cô nhìn anh mà khóc đến vô lực, không nói được câu nào. cô biết rõ cô không đủ tư cách lấy Nhâm Thần Phong, cô cũng biết cô đã bỏ lỡ hạnh phúc, cô đã phong bế tình cảm của mình từ rất lâu, cô đối với tất cả mọi thứ đã không còn sở cầu, chỉ mong có thể tìm thấy cốt nhục của mình, còn anh tại sao lại phải giễu cợt cô như vậy?
“không cho phép em khóc!” Cúc Như Khanh siết chặt cằm của cô, vừa nhắc tới người đàn ông khác liền khóc, anh không cho phép cô ở trước mặt anh khóc vì tình cảm nào khác, cô danh chính ngôn thuận là người của anh, nếu tâm đã không thuộc về anh, thì không cần ở trước mặt anh làm bộ đáng thương, dù có làm ra vẻ tội nghiệp đến đâu anh cũng sẽ không động lòng. “Nếu em đã là vợ anh, thì phải nghe theo anh…, nếu em còn gặp lại hắn ta, anh sẽ chặt đứt hai chân em, đôi chân này là anh chữa cho em, anh chữa được thì sẽ hủy nó được.”
Mặc Thiên Trần bị dọa đến run sợ, mắt càng trừng