Edit: Băng Nguyệt
Beta : Nghi Phương
Cúc Như Khanh chưa từng thấy Mặc Thiên Trần kiên trì đến vậy, lúc trước dù anh có mắng cô thế nào đi nữa, cô cũng chưa bao giờ phản kháng lại, vậy mà hôm nay đối với chuyện của Cầm Du, cô lại kiên trì nhẫn nại đến vậy, điều này ngược lại khiến anh có vài phần kính trọng cô.
Anh đương nhiên biết cô thật lòng yêu thương Cúc Cầm Du, anh chính là tức giận chuyện cô cùng Nhâm Thần Phong kia hoài niệm, loại hoài niệm đó không cần quá nhiều ngôn từ, cũng không cần tiếp xúc thân thể, vẫn có thể làm cho cô ruột gan đứt ra từng khúc. Coi như là anh không hiểu được tình cảm, không hiểu tình là thứ gì, cũng biết cái loại đó gọi là “Tình yêu”.
Mặc Thiên Trần vòng tay ôm eo anh, càng ôm càng chặt, lại thêm y phục anh mặc không dày, càng gián tiếp khiến cô dán chặt vào anh, cách lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh, nghĩ đến đây, cô không khỏi tựa đầu vào ngực anh. Tối hôm qua, rõ ràng cô cũng dựa vào anh ngủ như vậy, nhưng hôm nay anh vừa nhìn thấy Nhâm Thần Phong, liền mắng cô xối xả, đem cô giễu cợt không ngừng, còn chỉ trích cô không phải vợ anh, lại không cho cô gặp lại con.
Cúc Như Khanh ôm cô lên, sau đó đi lên lầu, Mặc Thiên Trần thuận thế dùng đôi tay thận trọng ôm lấy cổ anh, vốn dĩ cô cùng Nhâm Thần Phong chỉ là vô tâm vô tính, mỗi lần vô tình gặp được thì ôn lại chuyện cũ một chút mà thôi, những chuyện cũ đã trôi qua kia khiến cô xúc động. Đáy lòng cô hệt như dây cung yếu ớt, không cần đến bất kì tác động nào khác, chỉ cần là một cánh bướm rung động, cô cũng như vậy có thể rung động thật lâu.
“Cúc tiên sinh, anh đồng ý cho em gặp Cầm Du rồi sao?” đi tới nửa cầu thang, Mặc Thiên Trần từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn.
Cúc Như Khanh giọng căm hận nói: “Rủi em dẫn con trai anh chạy đi cùng người đàn ông khác thì phải làm sao?”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được, cô dịu dàng nói: “Anh đối với bản thân không có lòng tin như vậy sao?”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Tin rằng em cũng không dám!”
cô biết là anh đã đồng ý, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa tựa đầu vào cổ anh, phát hiện ra, nếu cô chủ động đến gần, anh cũng không thô bạo như vậy.
Mặc Thiên Trần nhẹ giọng nói: “Tối nay em ở lại đây chăm sóc Cầm Du được không? Anh sáng sớm mai còn bận việc, anh về nhà ngủ đi.”
Cúc Như Khanh híp híp mắt: “Nhưng sáng hôm nay có người nói, tối nay cùng anh ngủ cơ mà!”
Mặc Thiên Trần mặt đỏ lên: “Bây giờ Cầm Du bị thương, chờ nó khỏi, em ngủ cùng anh.”
“Mặc Thiên Trần, nói chuyện phải giữ lời đấy!” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Mặc Thiên Trần lời thề son sắt, vô cùng nghiêm túc nói.
Cúc Như Khanh môi mỏng khẽ nói: “không phải là vì muốn gặp Cầm Du mà bỏ qua anh đấy chứ?”
“không phải mà!” Mặc Thiên Trần lập tức đáp.
“Vậy em phải thể hiện thành ý!” Cúc Như Khanh tựa vào bức tường ngay cầu thang.
Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, cô không hiểu thành ý anh nói là gì, lại không dám hỏi anh, cũng không dám làm gì.
“Đồ ngốc, mau hôn anh!” Anh thấp giọng tức giận trách mắng.
nói hôn liền phải hôn sao! Hung dữ cái gì chứ! Nhưng cô vốn đang tựa vào cổ anh, nên vừa ngẩng đầu, liền có thể đem bờ môi dán lên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, mặc dù nụ hôn này là bị anh bức ép, nhưng cũng coi là cô chủ động.
Mặc Thiên Trần vốn định tùy tiện hôn qua loa cho xong, dù sao đây cũng là bệnh viện, cô cũng chưa bao giờ ở nơi công cộng tùy tiện thân mật với ai như vậy, nhưng chớp mắt lại thấy được ánh mắt không hài lòng của Cúc Như Khanh, cô lại càng muốn nhanh một chút dỗ anh mau đi về, cô muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ cùng Lục Thẩm đổi ca chăm sóc Cúc Cầm Du, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, năm giờ đã rời giường,