Edit: BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu
Beta : Nghi Phương
Lần này Chu Tiểu Kiều trước mặt chịu nhận lỗi, nhưng thật ra là có gian kế cả, cô ta cố ý lợi dụng việc Mặc Thiên Trần muốn tìm con gái, muốn khiến Mặc Thiên Trần lo lắng, cuới cùng phải thỏa hiệp đi tìm Cúc Như Khanh tới cứu Chu Truyền Hảo.
Mặc Thiên Trần cũng càng ngày càng kinh ngạc, cô không thể tin được Chu Tiểu Kiều thậm chí ngay cả người đàn ông kia cũng biết, như vậy chân tướng sự việc như thế nào, chẳng lẽ muốn cô bỏ qua sao? Nếu như không bỏ qua, vậy sẽ phải đáp ứng Chu Tiểu Kiều, muốn cô đi cầu xin Cúc Như Khanh cứu Chu Truyền Hảo.
Ở đời không có bữa ăn nào là miễn phí, sự thật nào cũng đều phải đổi lấy cái giá rất cao, trước mắt mà nói, Chu Tiểu Kiều quan tâm nhất chính là danh tiếng và thế lực của Chu Truyền Hảo, một khi không có cha hậu thuẫn, cô cũng chỉ là cô gái bình thường. Còn Mặc Thiên Trần quan tâm nhất chính là tung tích con gái, may thay, vừa lúc Chu Tiểu Kiều có thể cung cấp cho cô. Cho nên hai người cũng có thể lấy được thứ mình muốn nhất, nhưng giá cao chính là phải hy sinh Cúc Như Khanh.
Chu Tiểu Kiều là người biết chuyện, không ép buộc Mặc Thiên Trần, vô cùng bình thản cúp điện thoại.
Mặc Thiên Trần ngồi trước bàn, dư vị độn.g tình tối qua vẫn còn quanh quẩn, biểu hiện tối qua của Cúc Như Khanh, cô là người hiểu rõ nhất, cô tự khắc biết như vậy có nghĩa là gì, anh không đụng cô, anh tôn trọng ý nguyện của cô, tối hôm qua tựa như mất khống chế, nhưng thật ra là do ân ái mà thôi, cô lo lắng cho anh, anh cũng quan tâm cô.
Thở dài một tiếng, cô ra khỏi phòng, cơn mưa liên miên rốt cuộc cũng tạnh, sau cơn mưa trời thật đẹp, vài đám mây trôi lững lờ, cho dù bầu trời không trong xanh, nhưng đã không còn lo lắng nữa. Mặc Thiên Trần nhớ lại đồng xu đêm kia, cô đi xuống lầu, đi ra vườn hoa tìm, cô đi tầm vài vòng cũng không tìm thấy đồng xu, có lẽ, đồng xu cũng không muốn nói cho cô biết kết quả!
Như vậy, cứ như vậy đi. Thay vì đi đánh cuộc một kết cục, không bằng mỗi ngày sống thật tốt, rồi lẳng lặng chờ kết quả đến. Mặc Thiên Trần nghĩ tới đây, tâm tình rộng mở tốt đẹp lên, cô nhìn bầu trời sáng sủa, hít thở thật sâu, sau đó đi lên lầu ba, cô muốn mau mau đến xem Cúc Cầm Du.
Mặc Thiên Trần đẩy cửa phòng ra, Lý Tình Y đang kể cho Cúc Cầm Du nghe chuyện của Mặc Thiên Trần khi còn bé, chọc cho cậu bé vui vẻ không dứt.
“Mẹ, Chào buổi sáng!” Cúc Cầm Du nhìn thấy cô, vui vẻ vẫy vẫy tay.
Cũng gần mười hai giờ rồi, tiểu tử thối này còn dám nhạo báng cô, Mặc Thiên Trần đi tới, dùng mắt trừng cậu.
Lý Tình Y vừa thấy, mừng rỡ: “Cầm Du, mẹ cháu đang cố gắng phấn đấu sinh em cho cháu mà!”
“Mẹ này…” Mặc Thiên Trần mặt lại đỏ ửng lên.
Lý Tình Y lúc biết Cúc Như Khanh có một đứa con trai thì bà sợ hết hồn, lo lắng Mặc Thiên Trần gả tới đây sẽ bị khinh bỉ, nhưng bây giờ thấy đứa nhỏ này khéo léo lại hiểu chuyện, hơn nữa cùng Mặc Thiên Trần quan hệ rất tốt, bà cũng thường để tâm tới. Nhưng bà vẫn suy nghĩ muốn có cháu ngoại của mình. “Cầm Du, cháu nói xem, cháu thích mẹ sinh cho cháu em trai hay em gái đây?”
“Mẹ nha, mẹ có thể đổi đề tài đi được không? Hôm nay ngoài việc đến thăm cháu, còn đến để nói xấu con sao?” Mặc Thiên Trần dậm chân.
Lý Tình Y cười nói: “Mẹ và cháu ngoại nói chuyện phiếm, con có thể không nghe mà! Cầm Du, cháu nói xem đúng không nào?”
Cúc Cầm Du nhìn Mặc Thiên Trần: “Mẹ, bất luận mẹ sinh em trai hay em gái, con đều sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, tâm cô như bị cái gì đánh trúng, đứa bé nào cũng sẽ phản đối mẹ kế sinh em bé, bởi vì sẽ yêu thương con ruột của mình hơn mà Cúc Cầm Du lại nói lên lời nói muốn đảm đương trách nhiệm như vậy, Mặc Thiên Trần hiểu, đây