Edit : Nghi Phương
Beta : Nghi Phương
Xem ra Cúc Như Khanh hoài nghi bọn họ không phải là vô căn cứ, có điều, người bây giờ anh muốn toàn lực đối phó chính là Chu Truyền Hảo. Nghĩ đến đây, anh hướng sang Khang Hạo: “Chuyện Chu gia tiến triển thế nào rồi?”
Khang Hạo lập tức nói: “Cục liêm chính vẫn đang điều tra, phỏng chừng với tốc độ này của bọn họ thì tới lúc định được tội cũng là chuyện của năm sau. Chu tiểu thư trước mắt vẫn đang tìm người chung quanh giúp, muốn khai thông quan hệ giúp Chu Truyền Hảo, có điều rất nhiều người thương chính hai giới vẫn đang chần chừ, thậm chí còn nói là phải Cúc tiên sinh ra mặt, bọn họ mới ra mặt.”
Cúc Như Khanh híp híp mắt, hừ một tiếng: “đã cuối năm rồi, chính giới đã muốn tiến hành bầu cử, thương giới cũng muốn lợi nhuận lên sàn, ai cũng đang lo cho tiền đồ của mình, lại gặp phải chuyện xúi quẩy của Chu Truyền Hảo! đã lăn lộn hai giới chính thương, có ai mà không phải bạch nhãn lang, Chu Truyền Hảo bây giờ vẫn còn muốn trông cậy vào đám chó đó sao?”
Trần Ích lập tức cười: “Lần này Chu Truyền Hảo rớt đài, Thanh Phong bang cũng sụp đổ theo, truyền thông cũng không chịu ngồi không, hai bên có liên hệ thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn không nhận ra? Chủ tịch, tôi có mấy người bạn bên truyền thông, để tôi bảo bọn họ viết bài bình luận trên thời sự, đem vụ rửa tiền này hỏa đốt nhanh một chút, cục liêm chính nhất định sẽ mau chóng làm việc.”
Khang Hạo cũng tán thành: “Cúc tiên sinh, Trần Ích nói đúng.”
“Làm vậy tất nhiên được! Nhưng Trần Ích, cậu phải hiểu như vậy là quá gấp, nếu làm nhanh như vậy ai sẽ bị tổn hại lớn nhất?” Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc.
“không phải Chu Truyền Hảo sao?” Trần Ích ngẩn ra.
“Là Thanh Phong bang.” Khang Hạo cũng có chút sầu lo.
Cúc Như Khanh phun ra một vòng khói: “Chuyện Chu Truyền Hảo tham gia rửa tiền ai cũng biết, cục liêm chính hiện tại không dám rút lui, Thanh Phong bang thì lo bảo vệ sản nghiệp của bọn họ, bây giờ thị trường sòng bạc bị chúng ta chiếm giữ, Thanh Phong bang nhất định sẽ tùy thời hành động, nếu bây giờ có truyền thông nhảy vào, khẳng định bọn họ sẽ cẩu cấp khiêu tường. Dù sao chúng ta cũng chỉ cầu tài, không cần những thứ khác, bây giờ cứ để cục liêm chính xử lí đi.”
*Cẩu cấp khiêu tường : chó gấp còn nhảy qua tường = 3acon giun xéo lắm cùng quằn.
Cúc Như Khanh tự mình có tính toán, không phải anh không muốn biết nguyên nhân cái chết của cha năm đó, cũng không phải là không muốn biết sớm, mà anh vốn là 3acon người bình thản, người gọi là Chu Truyền Hảo bây giờ đã nằm trong tay anh, nếu lập tức định tội chuyện năm đó, tự nhiên sẽ có rất nhiều cá lọt vào lưới, chuyện này nếu kéo dài, thì người đầu tiên không chịu được chính là Chu Truyền Hảo, rồi đến bọn người có liên quan khác, tất cả sẽ nổi lên mặt nước, đến lúc đó anh sẽ một lưới bắt gọn bọn họ.
“Chúng tôi sẽ nghe theo lời Chủ tịch.” Trần Ích và Khang Hạo lập tức nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, tâm tình anh hôm nay thật sự không tệ, phải nói là vô cùng tốt. Tối qua cùng Mặc Thiên Trần dung hợp từ thân đến tâm, từ bên ngoài đến bên trong khiến anh có cảm giác sảng khoái chưa từng có, 30 tuổi mới bước vào cuộc sống hôn nhân, cứ nghĩ chỉ là một dòng chảy vô vị khác của cuộc sống mà thôi, không ngờ rằng sớm chiều gặp nhau lại có thể phản ứng hóa học kỳ diệu như vậy.
Từ nay về sau, khát vọng muốn về nhà của anh như bị một dòng nước giao dung khẩn cầu lôi kéo, còn có thể thỉnh thoảng bị người phụ nữ bên cạnh hẹp hòi chất vấn rất vui sướng ấm áp, cô đã không đơn thuần là vợ anh nữa, mà chính là người anh không thể sống thiếu.
Hôm nay vừa tan việc anh đã về nhà, kết quả là không thấy bóng dáng người phụ nữ của anh đâu. Quản gia Đào Trung Ngọc nói: “Cúc tiên sinh, thiếu nãi nãi đưa Mặc phu nhân về nhà vẫn chưa trở