Edit : Diệu Hoa
Beta : Nghi Phương
Cúc Như Khanh hơi nhẹ gật đầu, không nói gì, đối với việc Chu Tiểu Kiều trùng hợp xuất hiện tại đây, anh đương nhiên cảm thấy hoài nghi, tất nhiên anh sẽ không như Mặc Thiên Trần thiện lương tin tưởng Chu Tiểu Kiều là tình cờ xuất hiện ở đây cứu cô.
Đối mặt với Cúc Như Khanh lãnh đạm như thường ngày ChuTiểu Kiều chỉ cười khổ, sau đó nói: “Thiên Trần không có việc gì là tốt, em biết anh rất yêu cô ấy!” cô nói xong, lại nhìn Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, cô mạnh khỏe là có phúc khí, gặp hung hóa cát, có được người đàn ông ưu tú như vậy.”
Chu Tiểu Kiều nói xong xoay người rời đi, chân cô tựa hồ bị thương nên bước đi chân thấp chân cao. Mặc Thiên Trần cứ như vậy nhìn bóng lưng của cô, nhìn cô lên taxi rời đi, cô từ từ nhìn về, không nói câu nào với Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh kêu bác sĩ xử lý vết thương trên cổ tay của Mặc Thiên Trần, sau đó nói: “Anh đưa em về nhà trước nhé.”
“Em còn phải về công ty làm việc.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có chuyện gì đâu.”
Cúc Như Khanh đưa cô về công ty Mặc thị, cô ăn cơm rồi về công ty cũng không xa lắm, rất nhanh, hai người đã đến nơi. Mặc Thiên Trần thấy anh chạy tới như vậy, cô liền nói xin lỗi: “Như Khanh, em không sao, thời gian này có nhiều việc cần phải hoàn thành.”
“Chuyện lần này anh sẽ tra rõ.” Cúc Như Khanh ý bảo cô lên lầu.
“Ừm.” Mặc Thiên Trần còn muốn nói gì đó, nhưng chưa dám, hôm nay ở hiện trường, Cúc Như Khanh đối với Chu Tiểu Kiều một chữ cũng không nói, anh cũng bày tỏ thái độ quyết đoán không ra tay giúp đỡ, cô cũng không dám nói về chuyện của Chu Tiểu Kiều.
Thang máy đi lên, Mặc Thiên Trần trở lại công ty tiếp tục làm việc.
Cúc Như Khanh xoay người rời đi, Trần Tiêu đã bắt tay vào điều tra bọn bắt cóc Mặc Thiên Trần hôm nay, rất nhanh đã có kết quả, Trần Tiêu nói: “Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra ra, nhóm người gây án kia là người của Thanh Phong bang. Có phải vì lần trước chúng ta đốt nhà máy sản xuất của Thanh Phong, bọn chúng mới nghĩ ra cách bắt cóc thiếu phu nhân?”
Cúc Như Khanh vừa nghe, lập tức vọt xe đến chỗ Phí Cường Liệt đang uống trà chiều trong khách sạn, Trần Tiêu lập tức gọi điện thoại cho đại ca Trần Ích, triệu tập anh em tập đoàn Cúc Thị đến sẵn sàng bày trận đón quân địch.
“Đại Chất Tử, cùng uống trà nha?” Phí Cường Liệt hai tròng mắt lóe sáng nhấc ly trà trên tay.
Cúc Như Khanh ngồi xuống, Trần Tiêu đứng phía sau anh, ánh mắt lạnh như lưỡi dao bắn tới.
“Phí đương gia, giành thị trường phân gạch đốt nhà máy sản xuất là tôi, những chuyện này đều là ân oán giang hồ, đừng có đối phó với người phụ nữ của tôi, ông đừng quên, ông cũng có vợ3acon.”
Phí Cường Liệt cùng với cha của Cúc Như Khanh là Cúc Thiên Kỳ là đồng nhất bối nhân, năm đó hai người tuổi trẻ được chấp chưởng hai bang phái, tranh đấu qua lại không ít, nhưng cũng không để dính dáng đến người nhà. Ông cảm thấy không hiểu những lời nói của Cúc Như Khanh: “Đại Chất Tử, những lời này của cháu là ý gì?”
Trần Tiêu dẫn người bắt cóc Mặc Thiên Trần đi vào, “Chính bọn họ vào lúc một giờ chiều bắt cóc thiếu phu nhân của chúng tôi.”
“Cái gì?” Phí Cường Liệt quả thật không có ban lệnh như vậy, ông vỗ bàn một cái, nước trong ly tràn ra, ly trà vỡ tan.
Người đàn ông tên Mã Tùng liền ngã quỵ dưới đất kêu khóc, nói: “Ông chủ, tha mạng… Xin tha mạng…”
Việc hắn kêu tha mạng đã tự thừa nhận hắn đã phạm vào tội này, Phí Cường Liệt bước một bước dài, đá một cước khiến hắn ngã lăn ra, nổi giận lôi đình: “Kẻ nào ra lệnh cho ngươi đi bắt cóc nữ nhân của Đại Chất Tử?”
“Là anh em chúng tôi thua một số tiền lớn, túng quẫn mới phạm sai lầm như vậy, chúng tôi cũng không biết đối tượng bắt cóc lại chính là Thiếu phu nhân của Cúc Gia, nếu chúng tôi biết, dù có hàng vạn lá gan chúng tôi cũng không dám