Edit : Diệu Hoa
Beta: Nghi Phương
Trần Ích sau khi nhận được điện thoại, chân mày tự dưng cau lại, “Chủ tịch, phía bệnh viện cho biết Thiên Mộ Đình đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, cô ta căn bản không thể ra khỏi bệnh viện đến sòng bạc chỉ điểm cho bọn người bắt cóc thiếu phu nhân, chẳng lẽ cô ta có thuật phân thân sao?”
Cúc Như Khanh chỉ hơi hơi thả tròng mắt xuống: “Trần Tiêu, về sau cậu phải lưu ý đến sự an toàn của Trần một chút, ban đầu Phí Cường Liệt và cha tôi tranh đấu với nhau, không đề cập đến vấn đề uy hiếp người nhà, chuyện này không giống với tác phong của hắn.Trần Ích, cậu phái thêm người đến bệnh viện theo dõi mọi cử động của Thiên Mộ Đình, nếu có chuyện gì xảy ra phải báo cáo ngay.”
“Dạ! Chủ tịch.” Trần Ích và Trần Tiêu cùng nhau đáp.
Tại công ty Mặc Thị.
Mặc Thiên Trần sau một ngày làm việc vất vả nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay còn đau, nhớ lại chuyện kinh hãi vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô không thể nào có chuyện được, cô là3acon gái duy nhất của cha mẹ cô, cô không thể để hai người họ không yên tâm về cô.
Trước khi tan sở, Mặc Thiên Trần nhớ đến dường như Chu Tiểu Kiều cũng bị thương, cô liền gọi điện hỏi thăm: “Chu tiểu thư, cô có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không, có cần tôi đi cùng cô không?”
Chu Tiểu Kiều nhận điện thoại của Mặc Thiên Trần cũng không có ý muốn gì, cô chỉ thản nhiên nói: “Tôi không sao, Thiên Trần cô có sao không?”
“Tôi cũng không có việc gì.” Mặc Thiên Trần đáp lại, “Chuyện của cha cô có tiến triển gì không?”
Cũng khả quan lắm. Chu Tiểu Kiều chỉ than lên một tiếng, không nói gì.
Mặc Thiên Trần trầm mặc mấy giây: “Tối nay nếu không bận việc gì, chúng ta ra quán coffee nói chuyện nhé.”
Mặc dù Cúc Như Khanh không muốn giúp Chu Tiểu Kiều, nhưng Mặc Thiên Trần biết chuyện Chu Truyền Hảo bị bắt, bên tòa án chưa định án, đó là chuyện tốt vì lúc đó mình chưa trở thành tội nhân, cô hiểu rõ bị người hãm hại là đau khổ thế nào.Năm đó cha cô bị bỏ tù, cuối cùng vô tội được thả ra, là cả một quá trình đau khổ, lúc đó cô không biết phải theo ai. Cho nên không cần biết Chu Truyền Hảo có tội hay không, giờ phút này ông vẫn cần phải được đối đãi bình thường.
Chu Tiểu Kiều đáp ứng đề nghị của Mặc Thiên Trần gặp mặt ở quán coffee, Mặc Thiên Trần sau khi tan việc, trực tiếp đi đến nhà hàng coffee, lúc đó Chu Tiểu Kiều chưa tới, cô đắm chìm trong không gian lãng mạn và tiếng dương cầm du dương, cô tùy tiện đảo qua Fashion Magazine, ngắm mấy bộ trang phục có kèm theo trang sức.
Ứơc chừng một phút đồng hồ sau, Chu Tiểu Kiều mới đến. Mặc Thiên Trần quấy cà phê trong ly, “Hôm nay thật sự cảm ơn cô, xe của cô đâu? Bên bảo hiểm có cho người đến bồi thường không?”
“Chuyện đó tôi giao cho thư ký làm rồi, không có vấn đề gì đâu.” Chu Tiểu Kiều không có quá khứ phách lối
Hai người trầm mặc một hồi, Mặc Thiên Trần mở lời trước: “Chu Tiểu Thư, lần trước chúng ta đã đề cập đến chuyện của Chu tiên sinh với Như Khanh, thật xin lỗi, không giúp gì được cho cô.”
Chu Tiểu Kiều đã dự định được đáp án, không ngoài ý muốn của cô: “Khanh không đồng ý sao?”
Mặc Thiên Trần khổ sở gật đầu, “Tôi cũng rõ hoàn cảnh của cô lúc này với tôi lúc sáu năm trước là giống nhau, ngày nào cũng phải sống trong đau khổ, nhưng chúng ta phải tin tưởng vào tòa án, nếu Chu tiên sinh thật sự trong sạch, họ nhất định trả lại công đạo cho Chu tiên sinh. Giống như cha tôi lúc đó vậy, không cần biết cuộc sống khó khăn thế nào, chỉ cần vượt qua khổ nạn, tất có hạnh phúc.”
Chu Tiểu Kiều nghe, liền gật đầu, trong lòng liền nảy sinh một ý tưởng: “Thiên Trần, cô rất yêu cha mẹ cô!”
“Phải!” Vừa nghe đến cha mẹ tâm tư Mặc Thiên Trần tự nhiên có vài phần cảm động, cha mẹ nuôi cô lớn lên, cô làm sao không thương bọn họ được!
Chu Tiểu Kiều giương môi cười nói, “cô đúng là một nữ nhi hiếu thuận! không khỏi khiến tôi nhớ đến