Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Chu Tiểu Kiều cười đến quỷ dị: “Vũ khí lớn nhất của phụ nữ là cái gì, chính là lấy nhu thắng cương thôi, một người đàn ông nếu thích cô, cô lại có thể mang đến cho hắn một tình yêu trọn vẹn, thì hắn có thể làm bất kì việc gì cho cô.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, thì ra mục đích của cô ta chính là muốn cô câu dẫn Cúc Như Khanh! Đây đích thực là chuyện nực cười, hơn nữa, Cúc Như Khanh căn bản là người đàn ông lãnh khốc, anh đối với ho.an ái để mưu cầu danh lợi trình độ không phải cao, huống chi cô lại không làm được những việc như vậy.
“Chu tiểu thư, việc này tôi không thể làm được.” Mặc Thiên Trần trực tiếp phản đối lời nói của cô ta.
Chu Tiểu Kiều thở dài: “cô chừa thử, sao biết là không làm được?” Chợt lại che miệng cười một tiếng: “Như Khanh lúc trên giường có phải như lang như hổ?”
Mặc Thiên Trần không nói gì, nghe Chu Tiểu Kiều nói vậy, một chút cũng không thấy vui, cô không hề thích cùng bất kì ai bàn luận về biểu hiện trên giường của Cúc Như Khanh, đó là chuyện chỉ thuộc về cô và anh, huống chi trước mặt cô bây giờ còn là tình nhân cũ của Cúc Như Khanh!
Chu Tiểu Kiều thấy cô chau mày, chợt cười nói: “nói cho vui thôi mà, Thiên Trần có lòng nói giúp tôi vài câu là được rồi, hay cô thử nói với Nhâm Thần Phong đi, thuyết phục Nhâm Thần Phong giúp cha tôi, khiến Cục liêm chính trả lại trong sạch cho cha tôi.”
Chu Tiểu Kiều cô làm sao đần như vậy được, đẩy Mặc Thiên Trần sang Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh không chịu ra tay giúp, cô liền phải tìm người khác giúp thôi.
“Thần Phong?” Mặc Thiên Trần đã lâu rồi không gặp Nhâm Thần Phong.
“Đúng vậy! Chính là bạn trai cũ của cô!” Chu Tiểu Kiều không e dè, “hắn tuyệt đối yêu cô không kém Cúc Như Khanh, nếu cô không tin, thử chuyện vừa rồi chắc chắn sẽ rõ.” (Nghi: ta ném đá tập 2.)
Mặc Thiên Trần nhất thời bối rối, làm thế nào Chu Tiểu Kiều biết những chuyện này?
Nhưng rồi Chu Tiểu Kiều đứng lên, “Thiên Trần, bộ phim kia rất đặc sắc, có thời gian tôi mời cô đi xem phim.”
Câu nói này nghe như gió nhẹ nước chảy, nhưng tính uy hiếp lại rất cao, cô ta nói xong lễ phép rời đi, còn lại Mặc Thiên Trần một mình ngồi lại quán coffee, thật lâu không có động tĩnh.
Màn đêm dần dần buông xuống, cả thành phố phồn hoa lóe lên, trông rất đẹp mắt.
Mặc Thiên Trần không biết đã ngồi bao lâu, ra khỏi phòng coffee, cô nhìn thành phố nằm dưới màn đêm, cảm thấy cuộc sống loạn như ma, dường như vui vẻ là thuộc về người khác, dường như hạnh phúc của là sở hữu của người khác, còn thuộc về cô, vĩnh viễn chính là phiền não ưu sầu xử lý mãi không hết.
Bây giờ cô phải làm gì? Chu Tiểu Kiều từng bước từng bước bức bách cô, từ điều kiện ban đầu chỉ là lợi dụng đến bây giờ là uy hiếp thật sự, Mặc Thiên Trần đứng ở ngã tư, cô thật phải về nhà cầu xin Cúc Như Khanh? Hay là đi tìm Thần Phong, nói Thần Phong ra mặt giúp Chu Tiểu Kiều?
thật ra thì bất luận là ai, Mặc Thiên Trần cũng không muốn tìm đến, thái độ Cúc Như Khanh kiên quyết, muốn anh đồng ý chuyện này căn bản là chuyện không tưởng. Còn Thần Phong, cô và Thần Phong từng yêu, để lại cho anh một tình yêu đơn thuần hồn nhiên vĩnh viễn thuần khiết, không nên có bất kì giao dịch nào chen giữa. Vì vậy, Mặc Thiên Trần chỉ muốn dựa vào sức mình giải quyết chuyện này, nhưng lại phát hiện cô chỉ là rễ hành, căn bản không có bất kì thế lực nào có thể giúp Chu Tiểu Kiều.
Cuối cùng, Mặc Thiên Trần vẫn là bất đắc dĩ trở về vịnh Aegean Sea, cô không có dũng khí đi tìm Nhâm Thần Phong cũng không có dũng khí nói với Cúc Như Khanh, bước vào nhà, vừa đúng lúc Cúc Như Khanh tắm xong bước ra.
Cúc Như Khanh thấy cô thần sắc có chút hoảng hốt, không khỏi trêu chọc cô: “Cúc phu nhân, anh còn tưởng tối nay hơn mười hai giờ em mới về, anh tức giận rồi, có phải em nên đền bù cho anh không?”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, thấy anh cười giỡn như vậy, cô mím môi khẽ cười, vì sao cô lại nhiều phiền não như vậy? Tối qua vừa nghĩ sẽ ở bên cạnh tận hưởng hạnh phúc, tối nay