Mặc Thiên Trần sợ ngây người, cô nhìn hai người đàn ông bị thương trước mặt, không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là chuyện của Chu Tiểu Kiều, sao bây giờ lại thành chuyện giữa Cúc Như Khanh và Nhâm Thần Phong.
Trong phòng ba người, không ai buồn lên tiếng, Cúc Như Khanh cố gắng khống chế tâm tình của mình, Nhâm Thần Phong lẳng lặng dựa lưng vào tường, Mặc Thiên Trần đứng giữa hai người, không dám nói lời nào, cũng không biết nên nói gì. cô chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, vì Nhâm Thần Phong, vì Cúc Như Khanh, cũng vì chính mình.
không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại, ba người theo đuổi tâm tư riêng của bản thân, gió thổi cỏ lay, im lặng như tờ.
Cuối cùng, Cúc Nhu Khanh xoay người, đi ra khỏi phòng. Mặc Thiện Trần thấy anh đi trước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn quay đầu xem thương thế của Nhâm Thần Phong thì lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo mạnh về phía ngực anh.
“Như Khanh, Như Khanh….” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Thần Phong phải làm sao bây giờ?”
Cúc Như Khanh không nói lời nào, ném cô ngồi vào sau xe, sau đó ngồi lên, Khang Hạo lái xe, tiến thẳng vào màn đêm.
Mặc Thiên Trần ngồi một bên nức nở, cô khóc một lúc thì dừng, nhanh chóng lấy băng gạc trong hộp thuốc, muốn băng vết thương ở tay cho Cúc Như Khanh, cô nắm tay anh, nháy mắt lại bị nam nhân nhẫn tâm hung hăng hất ra, cô cắn môi, nhìn anh, “Xin lỗi, Như Khanh….”
Cúc Như Khanh không để ý đến cô, cũng không nhìn cô, vẫn như cũ, khuôn mặt tuấn tú, lãnh khốc như tờ. Anh đã đến sở cảnh sát đón cô về nhà, cô còn đứng bên cạnh người đàn ông kia, muốn cùng tên đàn ông đó đồng cam cộng khổ, vậy trong lòng cô, anh ở vị trí thứ mấy?
Mặc Thiên Trần không dám đến gần anh, cô kinh ngạc nhìn anh, thật không muốn phá hư tất cả, cô vốn dĩ muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, nhưng bất đắc dĩ, mọi chuyện không hề theo ý cô, cứ như bị nguyền rủa, toàn bộ đều hỏng bét hết.
“Như Khanh, tất cả là lỗi của em, anh đừng thương tổn Thần Phong, được không?” cô nhẹ nhàng nói, “Nếu anh thấy trong lòng không vui, có thể mắng em, đánh em, thật không liên quan đến Thần Phong…. Là Chu Tiểu Kiều uy hiếp em, bị Thần Phong biết, Thần Phong tức giận thiếu chút nữa là bóp ch.ết cô ta….”
Cúc Như Khanh hai mắt như băng trừng vào cô: “Em còn dám ở trước mặt anh nhắc đến Nhâm Thần Phong, anh lập tức khiến hắn biến mất khỏi thế giới này!”
“Đừng! Em không nhắc đến nữa…. Như Khanh, em không nói nữa….” Mặc Thiên Trần vội vàng nói, “Tất cả mọi chuyện đều tại em, anh muốn giận thế nào thì cứ trút lên người em, đừng giận lây sang những người khác, được không?”
Cúc Như Khanh chỉ thu hồi tầm mắt trên người cô xuống, nhìn thẳng vào bóng đêm mờ mịt phía trước, anh rất ghét những rối rắm trong tình cảm, nhưng không biết vì sao, nhìn Mặc Thiên Trần như thế, anh lại càng căm tức, vô cùng căm tức.
Mặc Thiên Trần không đoán được Cúc Như Khanh đang suy nghĩ gì, anh không nói với cô, cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cô, càng không chịu cho cô băng bó vết thương trên tay, anh lãnh ngạo xem cô như không khí, cô chỉ biết lặng yên một góc, không nói thêm gì nữa, không nhìn anh nữa, cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cô chờ anh nguôi giận.
Lúc bọn họ trở lại Aegean Sea thì đã là mười hai giờ đêm, mọi người trong nhà đã nghỉ ngơi, Cúc Như Khanh xuống xe, vẫn không để ý tới cô, Mặc Thiên Trần cũng yên lặng theo sau anh quay về phòng.
Trầm mặc, vô cùng trầm mặc.
Anh không nói lời nào, cô cũng không dám mở miệng, lúc này, bất kỳ điều gì cô nói có thể làm anh nổ tung, không nói sẽ tốt hơn.
“Em…. Em đi tắm….” Mặc Thiên Trần cố phá vỡ trầm mặc, cô quả thật mệt mỏi, rất mệt mỏi.
cô không đắc tội với ai, tại sao người của toàn thế giới đều nhắm vào cô. cô không trêu chọc ai, vì sao người của toàn thế giới đều trêu chọc cô, Mặc Thiên Trần hôm nay đã dùng hết sức lực, ngay cả nước mắt cũng đã khô cạn, nhưng tất cả chuyện phiền não, một chuyện cũng không giải quyết được, ngược lại bây giờ càng lúc càng phức tạp hơn.
Mặc Thiên Trần đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước chảy xiết xuống đầu, trôi đi tất cả tức giận, cô có làm gì đâu, mà hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô lại thế này, Nhâm Thần Phong vẫn còn bị giam ở sở cảnh sát, Cúc Như Khanh đối với cô hết sức lạnh nhạt, thật muốn chọc tức cô mà.
Mặc Thiên Trần, ngươi tột cùng phải làm sao? Ngươi phải làm gì bây giờ?
cô tắm xong, yếu ớt ra khỏi phòng tắm, trong phòng đã không thấy bóng dáng của người đàn ông kia, cô ảo não nhào lên giường, sau đó im lặng nhìn trần nhà.
Cả buổi tối cô không thể ngủ được, cứ mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng mơ thấy mẹ sinh bệnh vì những lời nói của Chu Tiểu Kiều, thỉnh thoảng lại mơ thấy Nhâm Thần Phong bóp ch.ết Chu Tiểu Kiều, phải ngồi tù, hay lại mơ thấy khoảng cách của mình và Cúc Như Khanh càng lúc càng xa, cuối cùng phải ly hôn…
cô tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh vẫn không thấy hình bóng của người đàn ông kia, cô lật người, tựa đầu vào gối của anh, nơi đó dường như còn lưu giữ mùi vị của anh, cô và anh cứ như vậy sao? Đây nhất định phải là kết cục sao? Còn chưa đợi đến cuối cùng, bọn họ đã phải chia tay sao? Mặc Thiên Trần, ngươi lưu luyến anh sao? Nếu như từ hôm nay, cứ vậy không nói chuyện với nhau, người sẽ nhớ anh sao?
Mặc Thiên Trần nghĩ đến đây, nước mắt chợt tuôn như mưa, cô nhớ anh, nửa đêm tỉnh mộng, không còn nhìn thấy anh, không còn cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, không còn bả vai vững vàng, cùng vòng tay anh ôm chặt lấy cô, cô mới phát giác hết thảy đều đã trở nên quá khác lạ….
Vừa nghĩ đến đây thì cô lật người rời giường, lúc này đã là năm giờ sáng, cô chạy đến thư phòng, đẩy cửa ra, không thấy bóng dáng của anh, cô nghĩ anh đã ra ngoài, nhưng xe vẫn còn trong gara, cô không biết anh đi đâu, lúc trước cô luôn tìm thấy anh ở thư phòng, nhưng tối nay, anh đã đi đâu?
Ở