Edit : Băng Nguyệt
Beta : N.P
Mặc Thiên Trần thân thể nhỏ bé bị Cúc Như Khanh cao lớn cường thế đè phía dưới, cô còn thấy được giọt mưa trên tóc anh, bỏ đi những hạt mưa nhỏ, thì chính là gương mặt tuấn tú kiên quyết như sắt của anh, h.ai mắt tĩnh mịch như đem, khóe môi nhếch lên hàm chứa sự tức giận, cằm cũng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, cô biết người đàn ông này đang ám chỉ điều gì, cô nghĩ bây giờ có giả ngu cũng không thể thay đổi được gì nữa.
“Như Khanh…” cô nhẹ nhàng gọi anh, “Chúng ta về nhà trước đi, rồi… được không?”
“không được!” Người đàn ông trực tiếp cự tuyệt.
Mặc Thiên Trần tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay anh, khẩn trương nói: “đang ở ngoài đường, người ta sẽ thấy… Nếu có viên tuần tra nhìn thấy chúng ta, không phải xấu hổ chết sao? Anh dù sao cũng đại danh nhân, nếu bị truyền thông báo chí đưa tin… thì phải làm sao?”
“Bây giờ lại lo cho anh sao, vậy lúc làm chuyện bậy có nghĩ đến anh không?” Cúc Như Khanh khiển trách cô.
“Xin lỗi…” Mặc Thiên Trần đôi tay khẽ vu.ốt cổ anh, Cúc Như Khanh nổi danh như vậy, cô lại nhiều lần chọc giận anh, cô cũng không biết tại sao lại như thế, thật sự trong lòng cô không muốn vậy.
Cúc Như Khanh nghiêm nghị: “nói suông anh không chấp nhận, lần cuối cùng, thành ý của em!”
Mặc Thiên Trần h.ai tay vịn vào cổ anh, từtừ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, dưới ánh đèn âm thầm, cô thấy được ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ của anh, 3acon người này, vừa cố tì.nh vừa bá đạo, lại cường thế, không chịu nhường dù chỉ một bước, bên trong miệng anh cũng có mùi vị ngọt ngào, cô nhu nhu dùng đầu lưỡi liế.m môi anh, chóp mũi cô chạm vào chóp mũi anh, hình ảnh triền miên vô cùng xinh đẹp, khiến Mặc Thiên Trần lớn gan hơn, tay nhỏ bé của cô từ cổ áo anh trượt vào, bàn tay trắng nõn khẽ chạm ngực anh.
Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít th.ở của người đàn ông từ từ dồn dập, dịu dàng của cô và cường thế của anh dần dần dung hợp, anh vươn tay, bế cô lên, đặt cô ngồi lên người anh, mặc dù h.ai người ngày ngày gặp nhau, nhưng trên thực tế thời điểm cá nước thân mật là rất ít, Cúc Như Khanh cũng chưa từng gặp phải người phụ nữ nào cực kì ngu ngốc như Mặc Thiên Trần, cô chưa bao giờ hiểu chủ động lấy lòng một người đàn ông là thế nào, có phạm sai lầm cũng không biết.
Mặc Thiên Trần mở không ra nơ trên áo anh, ngón tay không còn cách nào đành từ cổ áo dời xuống, đồng thời dời đi bờ môi đang hôn anh, sau đó đôi mắt lóe sáng nhìn anh, cô phải làm sao?
Cúc Như Khanh vẫn nhìn cô, không buông bộ dáng xinh đẹp của cô ra, anh bị động hóa thành chủ động, hôn lên môi cô, không chờ Mặc Thiên Trần phản ứng, ngón tay đã nhẹ nhàng trượt vào bên trong vạt áo cô, đem áo ngực cô đẩy cao, x0a nắn đôi tuyết lê xinh đẹp, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ.
“Ừ…” Mặc Thiên Trần đôi tay nhỏ bé vịn cổ anh, tư thế ngồi mặc cho người đàn ông vỗ về chơi đùa, cô có lời muốn nói, đã bị anh nuốt luôn vào miệng, chỉ có thể mặc cho lửa nóng ngày càng bừng cháy trong cơ thể mỗi khi tay anh chạm vào, giống như lửa nóng ngày càng lan rộng, bùng cháy không ngừng.
cô và anh thật muốn ở đây làm chuyện đó sao? đang là đêm tối trời còn mưa nha! Mặc dù có tiếng mưa rơi không ngừng, thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua, cô còn đang sợ bên ngoài, nhưng người đàn ông này lại không chút ý tứ dừng lại, ngược lại còn tiến công ngày càng mãnh liệt, cô nhẹ nhàng run rẩy, tóc trên vai nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Da cô giống như da em bé rất trơn mịn, Cúc Như Khanh phủ trong lòng bàn tay xúc cảm cực hạn, thỉnh thoảng dùng bàn tay bao lấy nơi dịu dàng của cô, thỉnh thoảng lại vu.ốt ve vùng bí ẩn của cô, giống như một thứ quả đang chờ đợi anh hái, loại cảm giác này không chỉ kí.ch thích thị giác, mà còn khiến anh đạt tới cảnh giới chưa từng đạt đến.
không gian bít bùng, không khí khẩn trưởng, tim Mặc Thiên Trần nhảy càng ngày càng nhanh, Cúc Như Khanh hôn cũng càng ngày càng sâu, dĩ nhiên tay anh cũng càng ngày càng hư, số lần ho.an ái cùng Mặc Thiên Trần có thể đếm trên đầu ngón tay, bây giờ lại đang ở bên ngoài, cô vốn sợ, mà người đàn ông lại bắt giữ cô thật chặt, không cho cô lui đi đâu, cô bị kĩ năng cao siêu của anh chọc cho th.ở gấp liên hồi, khi anh buông bờ môi cô ra thì chỉ nghe được tiếng ngâm nga từ trong miệng cô, nó giống như một khúc nhạc du dương của đàn vĩ cầm, nhàn nhạt vọng về.
Cúc Như Khanh biết cô đã động tì.nh, phàm là đàn ông đều mưu cầu danh lợi, thích mạo hiểm và kí.ch thích, càng khó đạt được thì càng muốn lấy được, cứ xem như Cúc Như Khanh là người đàn ông vô cùng nghiêm chỉnh, trừ việc ở trên giường giải quyết si.nh lý, cũng chưa bao giờ làm tì.nh ở bên ngoài như bây giờ, anh nghe tiếng cô động tì.nh, bản thân cũng vận sức chờ phát động.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên đấu không lại anh, đặc biệt là anh vừa cong ngón tay lên nhẹ nhàng búng lên bụng cô thì cô đã “ư…” một tiếng, sau đó cảm giác được dưới bụng có một cỗ nhiệt lượng, không tự chủ muốn khép h.ai chân, lại phát hiện ở giữa h.ai chân là tiểu huynh đệ của người đàn ông đã ngẩng cao đầu từ lúc nào.
cô nhất thời phản ứng, cũng khiến Cúc Như Khanh nhất thời thấy được, anh ôm lấy hông cô, khẽ nhấc thân thể cô lên phía trên, Mặc Thiên Trần rời đi h.ai chân anh, cô đang run rẩy muốn khép chân lại thì không ngờ người đàn ông đã cởi bỏ quần dài của cô, rơi xuống mắt cá chân.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi tuyết lê của mình cứ như thế hiện ra trong mắt người đàn ông, cái gì cũng chưa kịp làm anh đã đè cô xuống, cường ngạnh lôi ké0 chân cô, ngồi xuống lần nữa.
Cúc Như Khanh duỗi ngón tay, dò vào nơi thần bí của cô, một ít dịc.h thủy chảy ra, khiến anh thuận lợi trượt vào…
“Trần…” Anh khàn giọng gọi cô.
“Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng đáp lời anh.
“nói em là của anh…” một tay anh nâng cằm của cô, đặt cô vào thế đối diện với anh, h.ai mắt khát vọng dính vào người cô.
Mặc Thiên Trần cảm thấy từng tế bào cũng tản ra kí.ch tì.nh, rục rịch chộn rộn khắp người cô, bất giác rơi nước mắt, cô bị tất cả giác quan che lấp, căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, mở trừng h.ai mắt vô tội.
Cúc Như Khanh tức giận lại cường ngạnh nói: “Nhanh lên! nói em là của anh!”
“Em là của anh cái gì?” Mặc Thiên Trần không hiểu hỏi anh.
“Em cứ nói đi!!” Người đàn ông chợt xấu tính giật giật ngón tay.
“Ừ… ư… ưm…” Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy máu cả cơ thể đều dừng lưu động tại đây, lẳng lặng chờ đợi cảm giác run rẩy, cô cắn chặt đôi môi, không kiềm được cảm giác vui vẻ xông phá thân thể này.
“Như Khanh…”
“nói!”
Thanh âm anh nặng nề, sắp sụp đổ tại biên giới rồi, nhưng cứ phải đợi tuyên ngôn của cô.
Mặc Thiên Trần chống không lại giày vò, há miệng: “Em là người phụ nữ của anh!”
Cúc Như Khanh mặc dù hài lòng câu trả lời của cô, nhưng vẫn bá đạo nói: “nói em chỉ có thể là người phụ nữ của anh!”
Đàn ông bên cạnh Mặc Thiên Trần cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bá đạo như Cúc Như Khanh, lại khiến cô tự hỏi đàn ông có phải chỉ có h.ai loại hay không, một loại là Nhâm Thần Phong tì.nh thơ ý họa, loại còn lại là Cúc Như Khanh cường thế bá đạo, cứ xem như cô ngoài miệng nói cô là người phụ nữ của anh, hay cô chỉ có thể là người phụ nữ của anh, nhưng nếu trong lòng không muốn thừa nhận, anh cũng không có cách nào ép được cô đâu!
Thoáng chút chần chừ, lập tức khiến anh tức giận, “Ở trong lòng anh còn muốn người đàn ông khác, Mặc Thiên