Edit: Băng Nguyệt
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần rủ mái tóc đen dài như băng gấm từ trên xuống, thỉnh thoảng phất qua gương mặt tuấn tú của Cúc Như Khanh, dịu dàng và lưu luyến, nhưng lại rất giống như đòn trí mạng, hai chân trắng nõn quấn quanh hông anh thật chặt.
Cúc Như Khanh vừa nãy mất khống chế, bây giờ mới từ từ thưởng thức vẻ đẹp của cô, nếu lúc nào cô cũng như thế, nằm trong ngực anh lưu luyến mà dịu dàng, lại quấn lấy anh không chịu buông bỏ như thế, anh sao lại tức giận với cô được?
Chỉ có điều, cô mãi không chịu chủ động quấn lấy anh, chỉ thủy chung với Nhâm Thần Phong. Người đàn ông kia bỏ mặc cô, cô lại vì người đó cãi nhau với Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lại chính là Cúc Như Khanh, anh cho là phải toàn tâm toàn ý, muốn cũng phải là toàn ý toàn tâm, không được phép có nửa lời dối lừa, càng không được phép có tì vết gì.
Hai tay anh giữ chặt eo nhỏ của cô, vừa xong, anh lại nảy sinh cảm giác thương tiếc, mà cô lại nhẹ nhàng ngâm nga, khiến trong lòng anh bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ.
“Trần, gọi tên anh…” Cúc NhưKhanh cắn cái cằm khéo léo của cô.
“Như Khanh…” Toàn thân Mặc Thiên Trần y như bắt lửa, khí nóng lan tràn xung quanh, cô nghe theo lời anh, gọi tên anh.
“Mệt không?” Anh hôn lên khóe môi cô.
“Ừ, mệt…” cô sớm đã không còn hơi sức, nếu không phải bàn tay to của anh nắm hông cô, cô đã mềm nhũn ra thành bùn rồi.
Nhìn cô vô lực vắt trên người anh, anh nhấc thân thể, đặt cô lên ghế ngồi, thân thể hai người từ đầu đến cuối không hề tách rời, lại biến thành cô ngồi trên người anh, có thể nhẹ nhàng tựa vào anh.
Nhưng anh lại xâm nhập khiến cô thét lên: “Như Khanh… Như Khanh…”
Mặc Thiên Trần phát hiện bản thân vì khoái lạc có thể chết mất, cô chưa từng thét chói tai như vậy, ôm cổ anh thật chặt, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm vậy, loại cảm giác này, vĩnh viễn khó quên rồi…
Cúc Như Khanh bờ môi dịu dàng hôn lên đôi tuyết lê trắng ngần của cô, nhưng động tác trên người lại không hề chậm đi, khiến Mặc Thiên Trần cảm thụ được hạnh phúc ngọt ngào từ anh, nhưng cô cũng phải thừa nhận chính anh cũng là người khiến cô đau đớn tận xương tủy. Mặc Thiên Trần không ngừng gọi tên anh, dường như chỉ có thời khắc này, cô mới hoàn toàn thuộc về anh.
Khi Mặc Thiên Trần bị cao triều làm cho choáng váng, anh dùng lực ôm chặt cô như muốn hợp lại làm một. Cúc Như Khanh hưởng thụ bộ dáng lúc này của cô, một hồi lâu sau, mới đứng dậy, thấy cô vẫn hôn mê, anh kéo lại khóa quần, nhặt quần l.ót và quần dài của cô lên, mặc vào cho cô, rồi đặt cô nằm ngang, c.ởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô. Anh xuống xe, trời vẫn còn mưa, mưa lạnh ào ào xối xuống người anh khiến anh tỉnh táo không ít, anh cũng hiểu buổi tối nay và trận chiến sắp tới, có thể khiến khoảng cách giữa cả hai xa nhau hơn.
Anh tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, để mặc cho cơn mưa kia cứ tuôn rơi, xối hết vào đầu vào người anh, dập tắt hết khói lửa, nhưng lại thỉnh thoảng tựa như làm bùng cháy lên hy vọng, dù cho bị cơn mưa dập tắt, cuối cùng vẫn sẽ thiêu đốt. Lửa giận, theo thân thể đung đưa, làm sao cũng không dịu đi, càng khiến cả hai bi thương.
Hồi lâu sau, anh mở cửa xe, ngồi xuống, cả người đã ướt hết vì mưa, anh nhìn ly kem HeyYo! Kia, dứt khoát ném nó ra ngoài cửa xe, sau đó lái xe rời đi. Trở về vịnh Aegean Sea, chạy vào nhà để xem, mở cửa xe rồi, thấy cô vẫn mê man, anh bế cô lên, không cẩn thận chạm phải khuôn mặt cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hồng, anh nghĩ cô tình triều vẫn chưa dứt, không để ý nữa, ôm cô về phòng, đắp chăn cho cô, rồi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách.
Sáng sớm ngày thứ hai, anh đi làm, thấy xe cô vẫn còn trong gara, anh biết thói quen của cô mỗi lần ho.an ái xong đều sẽ rời giường trễ, vì vậy trực tiếp lái xe đi làm. Trưa đến, anh nhớ ra một số văn kiện đã để quên ở nhà, mới lái xe về nhà, thấy xe cô vẫn ở đây, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc: “Thiếu phu nhu còn ở nhà?”
“Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân vẫn chưa rời giường.” Đào Trung Ngọc vội vàng nói.
Cúc Như Khanh gật đầu, cầm văn kiện vốn định đi, nhưng rồi cũng ngược bước chân trở lại phòng ngủ, anh đẩy cửa vào nhìn, mặt cô càng đỏ hơn hôm qua, đôi môi nổi lên bong bóng nhỏ, dường như phát hiện có gì đó bất ổn, anh bước đến bên giường, đưa tay lên trán cô, phát hiện cô nóng đến dọa người.
“Trầ… Trần…” Anh lắc lắc vai cô, lại nghe được cô mê man nói, “Lạnh, lạnh quá…”
Cúc Như Khanh biết cô sốt rồi, lấy di động gọi người ở dưới, Đào Trung Ngọc nhận máy: “Mai, gọi bác sĩ lập tức tới ngay, Trần sốt rồi!”
“Dạ! Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc cũng sợ hết hồn, bình thường Mặc Thiên Trần có dậy trễ cũng sẽ rời giường, nhưng hôm nay đã qua giờ cơm trưa vẫn chưathức dậy, người làm cũng không đến xem thế nào, nếu Cúc Như Khanh trách tội, vậy thì thảm rồi.
Rất nhanh, bác sĩ riêng chạy đến, đo nhiệt độ Mặc Thiên Trần rồi lập tức cho cô uống thuốc, vô nước biển, “Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân đã sốt tới 40 độ, tùy thời điểm cần để ý đến nhiệt độ của cô ấy, nếu để lâu rất có hại đến não bộ.”
Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ trong ngực, cô ngủ lại chau mày, trong lòng anh nghĩ, để cô sốt đến hỏng não cũng tốt, sẽ không chạy lung tung nữa. Nhưng anh giận thì giận, thương là vẫn thương, nhìn bộ dạng này của cô, không khỏi ảo não nhớ lại tối qua anh đã không cẩn thận, không quan sát kĩ biến đổi của cô.
Bác sĩ nói: “hiện giờ tôi đã cho cô ấy uống