Edit: lucalita
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần vốn đã thức được một lúc, nghe tiếng Cúc Như Khanh đang lên lầu, cô lại lập tức giả vờ ngủ, lúc này nghe được những lời của anh, cô mới biết anh luôn nhớ những lời cô nói, rằng cô muốn đi Anh quốc, thật ra ngắm tuyết chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn gặp 3acon gái đang sống với Dương Mi thôi. Trong lòng cô không chỉ có cảm động, còn có cả chua xót, đột nhiên nước mắt tràn mi, sau đó mở mắt.
“Anh nói thật sao?” cô nghẹn ngào hỏi anh.
Cúc Như Khanh biết cô chỉ vờ ngủ, nên không trêu chọc cô, chỉ nói: “Nếu không thích đi Anh, chúng ta đi Châu Phi cũng được, Châu Phi ấm áp hơn, lại có cả thảo nguyên, ngắm động vật hoang dã, hoặc ngắm mặt trời lặn…”
“Đừng!” Mặc Thiên Trần ngồi dậy, nắm lấy tay anh, “Chúng ta đi Anh quốc đi.”
Cúc Như Khanh nắm tay nhỏ bé của cô, “Vậy em phải mau khỏe lại, nếu vẫn cứ bệnh, đừng nói là nước Anh, ngay cả ra khỏi cửa anh cũng không cho phép.”
“Em sẽ khỏe, nhất định sẽ khá hơn.” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ tới việc có thể đi Anh quốc, có thể gặp Dương Mi, cô đã cảm thấy khỏe hẳn.
“Chúng ta đi ăn cơm tối thôi.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô.
“Được!” Mặc Thiên Trần lập tức rời giường.
cô nhanh chóng đi giày vào, theo chân anh được vài bước, phát hiện mình vẫn còn mặc áo ngủ, liền buông tay anh ra, chạy tới tủ quần áo, tìm quần áo để thay, Cúc Như Khanh hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ đứng một bên, nhìn cô thay quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, lại tới bàn trang điểm, bới tóc lên cao, thoa chút kem dưỡng da, hài lòng nhìn mình trong gương có vẻ phấn chấn lên mấy phần, mới đi về phía anh.
Cúc Như Khanh nhìn cô trong nháy mắt biến hóa, mặc dù cô không trang điểm, nhưng nhìn thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, đi Anh quốc thật sự có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Có thể biến cô trong phút chốc trở nên như thế… Thanh xuân ngập tràn! Cho phép anh dùng từ này, vì nếu so với sinh viên, vẻ ngoài trẻ tuổi của cô thật sự không thua kém bọn họ.
Mặc Thiên Trần anh nhìn mình chằm chằm, không khỏi nháy mắt: “Nhìn em có thấy tiều tụy không? Có giống bị bệnh không?”
“không!” Cú Như Khanh cong cong khóe môi “Nhìn trẻ hơn tuổi!”
“Em vốn trẻ tuổi mà!” Mặc Thiên Trần dậm chân, “Ít nhất so với anh em trẻ hơn rất nhiều!”
Lời này chẳng phải là nói anh già rồi sao, Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày. Mặc Thiên Trần vội vàng tiến lên cười nói: “Chẳng lẽ anh nghĩ em lớn hơn rất nhiều à?”
Cúc Như Khanh đầu đầy vạch đen, nhưng anh quả thật cảm nhận được Mặc Thiên Trần rất ít có thanh xuân và sức sống như lứa tuổi của cô, Mặc Thiên Trần ngâm nga bài hát lôi kéo anh đi xuống, “không phải anh đói sao? Đợi cũng lâu rồi, em cũng đói muốn chết!”
Hai người cùng xuống lầu dưới dùng cơm, Mặc Thiên Trần chạy trước nhào đến ôm lấy Cúc Cầm Du, cô đang mong đợi chuyến đi Anh quốc, có thể tìm 3acon gái, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của cô.
Cả nhà cùng ngồi trên bàn vui vẻ ăn cơm, đã lâu rồi mới thấy không khí tốt thế này, Mặc Thiên Trần mặc dù không có khẩu vị gì mấy, nhưng cô vẫn cố gắng ăn, cô muốn mình nhanh chóng khỏe hẳn, hoàn thành mục tiêu cũng như tâm nguyện lớn nhất của cô, gặp 3acon gái.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cúc Như Khanh nói “Cầm Du đi làm bài tập, Trần trở về phòng nghỉ ngơi.”
Người đàn ông này đúng là thích ra lệnh, ở nhà cũng vậy, luôn dùng địa vị chủ nhân ra lệnh, Cúc Cầm Du ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập, Mặc Thiên Trần lại không chịu trở về phòng, “Em muốn ra ngoài đi dạo một tí, ở nhà hai ngày buồn bực lắm rồi.”
“Em bị cảm vẫn chưa khỏe, ít nói nhảm đi.” Cúc Như Khanh hiển nhiên là không đồng ý.
“Em đi một vòng sẽ trở về liền.” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn anh, “Em còn rất muốn đi Anh ngắm tuyết! Em nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”
Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ “Nửa giờ sau vẫn chưa về, cấm túc.”
Mặc Thiên Trần le lưỡi, cuộc đời cô đúng là “thảm” nha! Nửa đời trước thì bị mẹ quản, nửa đời sau thì bị ông xã quản, cô chạy nhanh ra ngoài, ra bờ biển hấp thụ tí không khí tự do, đôi tay dang ngang như đang bay lượn, chạy dọc theo sườn biển như tập luyện thân thể.
cô không muốn trước lúc đi Anh lại chọc giận Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần tìm được tiệm thuốc, liền khẩn cấp mua thuốc tránh thai, loại có hiệu lực trong vòng 72 giờ, cô còn đang nhẩm tính, lần trước của cô và anh, trong đêm mưa đó đến giờ cũng đã qua hai ngày, chỉ mong là còn hữu hiệu. cô nhìn thuốc trên tay, trong lòng chợt phát sinh nỗi bất an, cô bất an cái gì? Là lo lắng sang Anh quốc sẽ tìm được Dương Mi, bị Cúc Như Khanh biết chuyện này sao? Anh chỉ biết trước khi gặp hắn cô từng có người đàn ông khác, đã khó chịu đến vậy, nếu như anh biết cô từng vì người đàn ông khác sinh 3acon, anh còn có thể chấp nhận cô không?
Nắm tay thành quyền, Mặc Thiên Trần cố trấn tĩnh lại, có chút khổ sở, có chút bất an, lại có chút đau đau. Vì cô không dám nhận cô là “nhà” của anh, chữ “nhà” trong lòng anh thật có ý nghĩa quá sâu, thật khiến người ta lưu luyến, cô chỉ mong anh xem cô là “khách sạn”, chỉ là, “khách sạn” này ở đã lâu, có thể phát sinh chuyện “ở lâu sinh tình” không? cô nghĩ là sẽ có, người chứ có phải là cỏ cây đâu, quen thuộc rồi sao có thể vô tình?
cô cũng biết, yêu cầu của Cúc Như Khanh đối với tình cảm cực kỳ cao, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, cô không phải là ứng cử viên thích hợp để trở thành người vợ lý tưởng của anh, người thích hợp với anh phải là loại lão luyện quả quyết, Thái Sơn áp đỉnh mà mặt không đổi sắc (ý nói núi sập ngay trên đầu mà vẫn bình tĩnh ấy), là người đa tài, vừa giỏi trên thương trường, vừa đảm việc nhà, là người biết nhìn sắc mặt người đối diện, hiểu rõ tâm tư người khác, những thứ này, cô đều không có.
cô chỉ biết chọc anh nổi giận,